nhật ký bàn cuối

Chương 32: Áo khoác đen


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ sau cuộc gặp với Huy, tôi không thể yên lòng. Hai chữ “áo khoác đen” cứ vang vọng trong đầu như một điệp khúc. Tôi bắt đầu để ý hơn đến những người xung quanh. Bất cứ ai mặc áo tối màu cũng khiến tim tôi nhảy dựng.

Thế nhưng, những ngày đầu không có gì khác thường. Trường vẫn ồn ào với tiếng trống, tiếng cười, tiếng giảng bài rì rầm. Dường như chỉ có tôi chìm trong cái bóng u ám đang kéo dài từ quá khứ.

Một buổi chiều, sau giờ học thêm, tôi đi qua dãy hành lang nối sang khu nhà kho. Nơi này vắng, chỉ có gió thổi hun hút, mùi bụi ẩm ngai ngái. Từ xa, tôi thoáng thấy một dáng người đứng tựa vào tường, vai rộng, khoác chiếc áo đen dài đến gối.

Tôi khựng lại.

Ánh sáng vàng của hoàng hôn hắt nghiêng qua khung cửa sổ vỡ, rọi lên một nửa khuôn mặt hắn. Tôi không nhìn rõ chi tiết, chỉ thấy bóng dáng gầy nhưng cứng cáp, đầu hơi cúi, như đang chờ ai đó.

Tôi nuốt khan, chậm rãi bước lùi. Nhưng vừa lúc ấy, người kia ngẩng lên. Đôi mắt sắc lạ thường lóe sáng dưới ánh tà, nhìn thẳng về phía tôi. Tôi như bị đóng đinh tại chỗ.

Trong khoảnh khắc, tôi chắc chắn hắn đã nhận ra tôi đang dõi theo.

– An!

Tiếng gọi của Minh, bạn cùng lớp, vang lên từ phía sân trường. Tôi giật mình quay lại. Khi nhìn lại khoảng hành lang… dáng áo khoác đen đã biến mất.

Tôi chạy đến kiểm tra. Chỉ còn vệt bụi lơ lửng trong không khí. Không tiếng bước chân, không dấu vết.

– Cậu đi đâu vậy? – Minh tò mò. – Mặt tái mét thế kia?

– À… không có gì, mình… mệt thôi. – Tôi lắp bắp, giấu đi trái tim đang đập loạn xạ.

Nhưng trong lòng tôi, sự thật đã rõ: người áo khoác đen không phải lời đồn. Hắn có thật, và hắn vẫn ở đây.

Đêm đó, tôi trằn trọc mãi. Trong ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ, bức ảnh cũ lại hiện ra. Lần này, tôi để ý kỹ hơn bóng người mờ mờ phía sau Tường. So sánh với dáng áo khoác đen chiều nay, tim tôi thắt lại: cùng một kiểu dáng, cùng một vẻ bất động rợn ngợp.

Không phải trùng hợp.

Kẻ đã có mặt trong “đêm cuối cùng” ở giếng… chính là hắn. Và hắn vẫn chưa rời đi.

Sáng hôm sau, khi bước vào lớp, tôi thoáng thấy qua cửa sổ: bên kia sân bóng, một người mặc áo khoác đen đứng lẫn trong đám học sinh. Hắn không làm gì, chỉ lặng lẽ dõi theo.

Nhưng tôi cảm nhận rõ rệt: ánh mắt đó đang khóa chặt lấy mình.

Tôi siết chặt cuốn vở, cố giữ bình tĩnh. Trong đầu, một câu hỏi dấy lên như ngọn lửa cháy bỏng:

“Người áo khoác đen… rốt cuộc là bạn, hay là kẻ thù?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×