nhật ký bàn cuối

Chương 33: Tin nhắn nặc danh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tối hôm đó, tôi trở về ký túc xá với tâm trạng nặng nề. Hình ảnh người áo khoác đen cứ ám ảnh trong đầu, như thể dù có nhắm mắt lại, hắn vẫn đứng đâu đó phía cuối hành lang, dõi theo tôi.

Tôi ngồi xuống bàn học, mở máy điện thoại. Màn hình sáng lên, báo có một tin nhắn chưa đọc. Số lạ. Không hiển thị tên.

Tôi do dự vài giây, rồi nhấn mở.

“Đừng đến giếng nữa. Lần sau sẽ không chỉ có bóng trắng đứng nhìn.”

Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Tôi siết chặt điện thoại đến mức bàn tay run lên. Từng chữ hiện rõ ràng, không có dấu hiệu nhầm lẫn. Ai đó biết chuyện tôi đã đến giếng. Ai đó đã theo dõi, và… cảnh báo.

Tôi thả điện thoại xuống bàn, bước qua bước lại trong phòng. Trong ký túc, đèn vẫn sáng, tiếng ồn từ phòng bên vọng sang. Nhưng riêng trong không gian nhỏ bé này, tôi cảm thấy bị giam cầm trong lồng ngực căng thẳng.

“Lần sau sẽ không chỉ có bóng trắng…” – nghĩa là sao? Có kẻ khác ngoài Tường? Hay chính bóng trắng không còn chỉ là hư ảnh, mà có thể làm hại tôi?

Tôi cố gắng nhắn lại:

– “Anh… là ai? Anh muốn gì?”

Tin nhắn được gửi đi. Nhưng suốt 5 phút, rồi 10 phút sau, không có hồi đáp.

Màn hình chỉ im lìm, như thể câu hỏi của tôi vừa rơi vào khoảng trống vô tận.

Đêm đó, tôi không ngủ được. Tiếng gió thổi ngoài cửa sổ rít như ai đó thì thầm bên tai. Tôi ôm chặt chăn, tim đập loạn, mắt dán vào màn hình điện thoại.

Đúng lúc tôi dần mệt lả, một âm báo nhỏ vang lên. Tôi bật dậy ngay. Tin nhắn mới.

“Cái chết của Tường không phải tai nạn. Người ở gần cậu ấy nhất đêm đó… vẫn còn ở đây.”

Tôi chết lặng. Bàn tay lạnh ngắt, điện thoại run bần bật trên ngón tay.

Người đó ám chỉ… ai? Là Khải? Hay là một cái tên khác mà tôi chưa chạm đến?

Câu cuối cùng khiến tôi nghẹt thở: “Và hắn biết em đang tìm sự thật.”

Tôi buông điện thoại, ngồi sụp xuống mép giường. Đầu óc quay cuồng. Tường – người bạn bị lãng quên, bí mật trong giếng, chiếc áo khoác đen, và giờ là những tin nhắn vô danh.

Cảm giác như mình đã lỡ bước vào một trò chơi tử thần, nơi mỗi manh mối mở ra lại dẫn đến một cánh cửa tối tăm khác.

Nhưng sâu trong lòng, một ngọn lửa nhỏ vẫn cháy: tôi không thể dừng lại. Tôi phải biết ai đã đứng cạnh Tường đêm đó. Tôi phải biết tại sao những linh hồn lẩn khuất quanh trường vẫn chưa yên.

Sáng hôm sau, tôi thử dò hỏi Minh:

– Này, cậu có… bao giờ nghe về số điện thoại nặc danh gửi tin cho học sinh chưa?

Minh bật cười:

– Trò đùa vớ vẩn thì nhiều, nhưng kiểu như cậu nói thì… nghe rợn người thật. Có chuyện gì thế?

Tôi chỉ cười gượng, không kể chi tiết. Tôi biết, nếu nói ra, không ai tin. Chỉ có tôi – và có lẽ, kẻ gửi tin nhắn – mới hiểu bóng tối quanh chiếc giếng đó nặng nề thế nào.

Tối hôm đó, tôi nhận thêm một tin nhắn nữa, ngắn gọn đến lạnh người:

“Nếu muốn sự thật, hãy đến phòng nhạc. 12 giờ đêm. Một mình.”

Điện thoại rơi khỏi tay tôi. Tim tôi đập dồn, từng hơi thở rối loạn.

Người áo khoác đen? Kẻ thù? Hay… chính Tường?

Tôi hiểu rằng, kể từ khoảnh khắc này, lựa chọn của mình sẽ quyết định tất cả.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×