nhật ký bàn cuối

Chương 34: Nửa đêm trong phòng nhạc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, tôi ngồi trong phòng, nhìn đồng hồ từng giây trôi qua. 11 giờ 45. Chỉ còn mười lăm phút nữa đến cuộc hẹn. Tin nhắn kia vẫn sáng lòa trong trí óc: “Nếu muốn sự thật, hãy đến phòng nhạc. 12 giờ đêm. Một mình.”

Tôi biết đây có thể là cái bẫy. Nhưng cũng có thể là cơ hội duy nhất để chạm đến mảnh ghép thật sự của “đêm đó”.

Tôi khoác áo, cầm theo chiếc đèn pin nhỏ. Ký túc đã im lìm, tiếng ngáy khe khẽ vang từ phòng bên. Tôi bước thật khẽ xuống cầu thang, từng nấc gỗ cũ kêu lên cọt kẹt như đang tố cáo tôi với màn đêm.

Bầu trời u ám, trăng mờ bị mây che, gió rít qua tán cây rùng rợn. Sân trường trống trải, gió thốc tung lá khô lạo xạo dưới chân.

Phòng nhạc nằm ở dãy nhà sau, lâu rồi không còn sử dụng, cửa sổ vỡ một mảng lớn, rèm mốc rách bươm phất phơ. Nhìn từ xa, cả tòa nhà như một khối đen khổng lồ nuốt chửng ánh sáng.

Kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ.

Tôi đặt tay lên cánh cửa phòng nhạc. Nó hé mở sẵn, không khóa. Một luồng gió lạnh từ bên trong tạt ra, mang theo mùi gỗ mục và bụi bặm.

“Có ai… ở đây không?” – tôi khẽ gọi, giọng run run.

Không có tiếng trả lời. Chỉ có khoảng trống im lặng đặc quánh.

Tôi bật đèn pin, quét ánh sáng quanh phòng. Những hàng ghế xếp chồng lên nhau, cây đàn piano phủ đầy bụi, dây đàn lộ ra như hàm răng gãy vụn. Ánh sáng vừa lia đến cuối phòng, tôi chợt thấy một bóng người đứng đó.

Tôi thót tim, suýt đánh rơi đèn.

Người ấy mặc áo khoác tối màu, đội mũ che nửa mặt. Nhưng dáng đứng… rất giống kẻ tôi đã nhìn thấy quanh trường.

“Cuối cùng em cũng đến.” – Giọng trầm khàn vang lên, không lớn nhưng đủ để toàn bộ căn phòng rỗng vang vọng.

Tôi nuốt khan, tim đập loạn.

– “Anh… là ai? Anh đã gửi tin nhắn cho tôi?”

Người đó bước lên vài bước. Dưới ánh đèn pin, tôi thoáng thấy ánh mắt anh ta – đôi mắt mệt mỏi, hằn vết u tối.

– “Đúng. Vì chỉ còn em… chịu tìm.”

Tôi siết chặt đèn pin.

– “Anh biết chuyện gì về Tường?”

Người đàn ông khựng lại. Gương mặt ẩn sau chiếc mũ hơi ngẩng lên, bộc lộ chút xao động.

– “Tường không chết như mọi người nghĩ. Đêm đó… có kẻ đã kéo cậu ấy xuống giếng. Và tôi đã chứng kiến.”

Máu trong người tôi như đông cứng. Lời nói ấy xác nhận nỗi nghi ngờ suốt bao ngày qua.

– “Ai? Là ai đã làm chuyện đó?” – tôi gần như hét lên, giọng run rẩy.

Người kia siết chặt tay thành nắm đấm. Anh ta lắc đầu, cười nhạt như chứa đựng cay đắng:

– “Tên đó vẫn còn quanh đây. Hắn không muốn sự thật lộ ra. Hắn đã xé trang cuối trong cuốn sổ. Và hắn cũng… đang theo dõi em.”

Tôi thở hổn hển. Câu nói cuối cùng khiến toàn thân lạnh toát.

– “Anh… tại sao lại biết tất cả? Anh là ai?”

Người đó im lặng một lúc lâu, rồi cúi xuống kéo nhẹ tay áo, để lộ một vết sẹo dài hằn nơi cổ tay.

– “Vì tôi từng ở đó. Tôi từng là một phần trong đêm ấy. Tôi là Khải.”

Không khí trong phòng như đông cứng. Tôi lùi lại một bước, ánh đèn pin chao đảo.

Khải. Cái tên mà tôi vừa nghe được qua những mảnh ký ức rời rạc, từ bức ảnh cũ, từ những trang giấy dính máu. Người từng đứng cạnh Tường. Người đã biến mất không một dấu vết.

Anh ta nhìn thẳng vào tôi, giọng khàn đặc:

– “Nếu em muốn biết sự thật, hãy tiếp tục tìm. Nhưng hãy cẩn thận. Vì kẻ đó… đã nhắm vào em rồi.”

Cánh cửa phòng nhạc bỗng nhiên va mạnh vào tường. Một cơn gió thốc vào, làm tắt ánh đèn pin. Tôi hét lên. Khi vội bật lại, Khải đã biến mất, như chưa từng hiện diện.

Trong bóng tối, chỉ còn lại tiếng tim tôi đập dồn và âm vang mơ hồ của những lời cảnh báo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×