Tôi vẫn đứng chết lặng giữa phòng nhạc, ánh đèn pin run rẩy trên tay. Tim đập loạn xạ như muốn thoát ra khỏi lồng ngực. Những lời cuối cùng của Khải vang vọng trong đầu: “Kẻ đó đã nhắm vào em rồi.”
Khải – cái tên ấy không còn chỉ là một dấu vết trên trang giấy cũ hay một gương mặt nhòe nhoẹt trong bức ảnh nữa. Anh ta đã hiện diện trước mặt tôi, bằng xương bằng thịt. Nhưng… anh ta biến mất nhanh đến mức khó tin, như thể bóng tối đã nuốt chửng lấy.
Tôi vội lao ra ngoài hành lang, ánh đèn pin lia khắp. Dãy nhà im ắng, không một bóng người. Chỉ có tiếng gió hú qua khung cửa vỡ. Tôi chạy xuống cầu thang, chân vấp phải bậc gãy suýt ngã, nhưng vẫn cố trườn ra sân.
Trăng đã ló ra khỏi mây, rọi xuống sân trường ánh sáng nhợt nhạt. Bãi cỏ trống trơn. Không có bóng áo khoác đen nào. Không dấu vết, không tiếng bước chân. Cả không khí như đặc quánh sự im lặng, càng khiến tim tôi nghẹn thắt.
Tôi quay lại phòng nhạc, mắt đảo quanh. Có thật Khải từng đứng đây? Hay chỉ là trò đùa ác ý của ai đó? Nhưng vết bụi xáo trộn dưới nền sàn, dấu giày in lẫn vào bụi dày đặc, đã khẳng định: anh ta có thật.
Tôi tiến đến góc phòng, nơi anh ta từng đứng. Trên mặt gỗ cũ có một vết xước mới, như thể ai đó đã dùng dao khắc vội. Tôi cúi xuống. Dòng chữ hiện ra, nguệch ngoạc nhưng rõ ràng:
“Đừng tin hắn.”
Tôi rùng mình, rọi đèn quét quanh, nhưng không thấy thêm dấu vết nào. Vội mở điện thoại, thử tìm tín hiệu, nhưng màn hình chỉ hiện “Không có sóng”. Giữa khuya trong trường vắng, cảm giác bị cắt đứt với thế giới ngoài khiến tôi hoảng loạn.
Đột nhiên, từ ngoài hành lang vọng vào một tiếng động – như tiếng giày khẽ chạm nền. Tôi tắt vội đèn pin, nép người vào sau cánh cửa.
Tiếng bước chân đều đều, chậm rãi, tiến dần về phía phòng nhạc. Tôi nín thở, tim đập đến mức muốn nổ tung. Bóng một người đàn ông cao lớn thoáng hiện qua khe cửa. Nhưng không phải Khải – dáng đi nặng nề hơn, bước chân như kéo lê.
Tôi không kịp nhìn rõ mặt. Người đó đi ngang, dừng lại một thoáng, rồi biến mất vào bóng tối cuối hành lang.
Tôi siết chặt lấy đèn pin, biết chắc một điều: ngoài Khải, còn có kẻ khác đang theo dõi tôi. Và kẻ đó không hề muốn tôi đào sâu vào quá khứ.
Tôi rời khỏi phòng nhạc ngay khi không khí trở lại im ắng. Bước vội về ký túc, tôi ngoái nhìn lại dãy nhà sau lưng. Khung cửa sổ vỡ tối om, gió đẩy rèm rách phất phơ như cánh tay vẫy chào.
Khải thực sự tồn tại. Anh ta đã hiện ra, cảnh báo tôi. Nhưng tại sao anh ta lại biến mất nhanh đến vậy? Anh trốn tránh điều gì, hay đang che giấu tôi? Và “hắn” trong lời nhắn kia là ai?
Câu hỏi xoáy vào đầu tôi, không lời giải đáp.
Khi về tới phòng, tôi mới nhận ra bàn tay mình vẫn run. Trên tay áo còn vương bụi từ phòng nhạc, như minh chứng cho tất cả không chỉ là ảo giác.
Tôi gục xuống giường, mắt mở trừng trừng. Trong đầu, hình ảnh Khải với đôi mắt trĩu nặng và vết sẹo dài hiện lên liên tục.
Sự biến mất của anh ta không chỉ kỳ lạ. Nó còn như một lời nhắc nhở: sự thật tôi sắp chạm đến nguy hiểm hơn mình tưởng.
Và từ giây phút này, tôi biết – tôi không còn đường lùi.