Tôi thiếp đi lúc nào không rõ, chỉ biết khi giật mình tỉnh dậy, đồng hồ trên bàn đã chỉ 2 giờ sáng. Căn phòng tối om, hơi lạnh len lỏi qua khe cửa sổ. Các bạn cùng phòng vẫn ngủ say, tiếng thở đều đều xen lẫn tiếng côn trùng ngoài sân vang vọng.
Tôi định kéo chăn trùm kín đầu để cố ngủ lại, nhưng điện thoại trên bàn bỗng rung lên.
Màn hình sáng lóa, hiển thị “Số lạ”.
Tôi khựng lại, tim chợt đập nhanh. Ai gọi tôi vào giờ này?
Bàn tay run rẩy nhấc máy. Trong loa, không phải tiếng người, mà là một khoảng im lặng đặc quánh. Chỉ nghe thấy tiếng thở khẽ, gấp gáp, giống như ai đó đang cố ghìm giọng.
– “A… ai đó?” – tôi thì thào, sợ đánh thức bạn cùng phòng.
Vẫn không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng thở nặng hơn, rồi… một tiếng gió rít như từ khoảng không xa xôi vọng lại.
Tôi gần như định tắt máy thì bất ngờ, một giọng khàn khàn vang lên, vỡ vụn như bị méo sóng:
– “Đừng tin hắn.”
Tôi cứng người. Đúng là câu chữ đó. Giống hệt dòng chữ khắc trên sàn phòng nhạc.
– “Khải? Là anh… đúng không?” – tôi nín thở, thì thầm vào điện thoại.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây. Rồi tiếng nói lại cất lên, đứt quãng:
– “Nguy hiểm… Đêm đó… không chỉ có Tường. Hắn… đang tìm em…”
Tiếng rè rè cắt ngang. Cuộc gọi chấm dứt đột ngột. Màn hình tối đen.
Tôi bủn rủn, ngồi sụp xuống giường. Mồ hôi lạnh rịn khắp lưng. Những lời ấy xoáy vào đầu tôi, như tiếng gõ dồn dập thúc ép phải hiểu. Nhưng “hắn” là ai? Tại sao lại nhắm vào tôi?
Tôi bật đèn pin điện thoại, mở danh bạ, nhưng số vừa gọi hiện lên dãy ký tự lạ, không lưu được. Tôi thử gọi lại, nhưng máy báo “Số không tồn tại”.
Một cơn gió mạnh bất ngờ thốc qua cửa sổ, làm tấm rèm trắng tung bay. Tôi thót tim, quay đầu lại. Ngoài kia, ánh trăng vừa ló ra, rọi xuống sân trường một vệt sáng dài.
Trong khoảnh khắc, tôi thấy một bóng người đứng ở cuối sân, ngay bên gốc cây cổ thụ. Bóng ấy mảnh khảnh, bất động, như đang nhìn thẳng vào cửa sổ phòng tôi.
Tôi dụi mắt, nhưng khi ngẩng lên lần nữa, cái bóng đã biến mất.
Không thể ngủ nổi. Tôi ngồi ôm gối, đầu óc quay cuồng. Cuộc gọi kia không thể là trùng hợp. Nếu thực sự là Khải, thì anh ta đang tìm cách giúp tôi. Nhưng nếu không phải… thì có nghĩa là kẻ theo dõi đang cố thao túng tôi bằng chính nỗi sợ.
Một lúc sau, tôi gục xuống bàn, mở lại cuốn sổ đen. Trang cuối đã bị xé. Nhưng lời của Khải khiến tôi tự hỏi: có khi nào trang đó không chỉ ghi lại chuyện của Tường, mà còn về “người khác” anh ta nhắc đến?
Tôi run rẩy viết vào cuốn sổ tay của mình: “Đêm đó – Tường – Khải – HẮN?”
Mắt tôi mờ dần vì mệt mỏi, nhưng trái tim vẫn đập liên hồi. Trong đầu, tôi chỉ còn văng vẳng tiếng nói khàn đặc kia:
“Hắn đang tìm em…”