Đêm ấy tôi không tài nào chợp mắt. Sau cuộc gọi kỳ quái, mọi giác quan đều căng ra như dây đàn. Căn phòng im ắng, bạn cùng phòng ngủ say, nhưng tôi cứ cảm giác có ánh mắt nào đó dõi theo từ bên ngoài.
Khoảng gần ba giờ sáng, tôi khát nước. Cổ họng khô rát, tôi lưỡng lự một lát rồi rón rén bước ra ngoài hành lang.
Ký túc xá chìm trong bóng tối. Dãy đèn neon mờ mờ nhấp nháy, vài bóng đèn tắt hẳn, để lại khoảng trống tối om. Không khí ẩm mốc, lạnh lẽo, vẳng lại tiếng gió hú qua khe cửa.
Tôi bước thật khẽ, lòng bàn chân chạm nền gạch lạnh buốt. Đến góc hành lang dẫn xuống cầu thang, tôi khựng lại.
Có một bóng người đứng đó.
Rất rõ ràng. Một dáng cao, vai rộng, khoác áo tối màu. Không động đậy, chỉ đứng im như thể chờ đợi. Ánh đèn hắt mờ mờ khiến bóng của hắn kéo dài, đổ sượt xuống nền gạch.
Tôi nín thở, tim đập loạn.
– “Ai… ai đó?” – giọng tôi nghẹn lại, chỉ vừa đủ nghe.
Bóng đen không trả lời. Hắn nghiêng đầu một chút, như đang quan sát. Trong khoảnh khắc, tôi thấy ánh sáng mờ lóe từ mắt hắn, lạnh lẽo, sắc nhọn.
Tôi lùi một bước, bàn tay vô thức nắm chặt điện thoại.
– “Anh… Khải?” – tôi thử gọi, nhưng giọng run rẩy.
Hắn khẽ cử động. Một bước, rồi hai bước, hướng về phía tôi. Tiếng giày chạm gạch khô khốc, vang vọng trong hành lang yên tĩnh, như búa gõ vào màng nhĩ.
Tôi bật vội đèn pin, rọi thẳng. Ánh sáng chiếu vào bóng đen.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, hắn biến mất.
Không phải biến mất từ từ. Mà là trong chớp mắt, như tan chảy vào khoảng tối giữa hai khung tường.
Tôi há hốc miệng, lùi sát vào tường. Tim đập dồn dập, mồ hôi túa ra lạnh ngắt.
Vội quay người định chạy về phòng, tôi bỗng dẫm phải vật gì đó. Cúi xuống, ánh đèn pin rọi lên một mảnh giấy nhỏ gấp gọn. Tim tôi thắt lại.
Tôi nhặt lên, mở ra. Trên giấy, chỉ có vỏn vẹn hai chữ viết nguệch ngoạc bằng mực đen:
“Ra sân.”
Tôi suýt hét thành tiếng. Tay run lẩy bẩy, tôi nhét vội mảnh giấy vào túi, phóng ngược về phòng. Khóa chặt cửa, lưng dựa vào tường, tôi thở hồng hộc như vừa chạy marathon.
Trong đầu chỉ một ý nghĩ xoáy sâu: Kẻ đó không chỉ quanh quẩn ngoài sân, ngoài thư viện, mà đã bước vào tận nơi tôi ở. Ngay trong ký túc. Ngay giữa đêm.
Tôi không dám ngủ nữa. Ngồi tựa vào tường, mắt dán chặt vào cửa. Mỗi tiếng động nhỏ ngoài hành lang – tiếng gió, tiếng chuột chạy, hay tiếng cánh cửa va vào nhau – đều khiến tôi giật bắn.
Tôi nhớ lại đôi mắt lóe sáng trong bóng tối, nhớ dáng người bất động như cột đá. Hắn không giống Khải. Khải có vết sẹo, có sự mệt mỏi, có giọng nói khàn đặc. Còn kẻ này… chỉ có im lặng, và sự đe dọa.
Mảnh giấy trong túi tôi nóng ran, như thiêu đốt.
Ai đã nhét nó vào? Là Khải, để hẹn tôi ra sân? Hay chính kẻ đứng trong hành lang kia, muốn dụ tôi vào bẫy?
Tôi ôm đầu, tim đập thình thịch. Trong đầu, câu nói vỡ vụn của Khải lại vọng về: “Hắn đang tìm em…”