nhật ký bàn cuối

Chương 38: Ra sân lúc nửa đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi ngồi chết lặng rất lâu sau khi nhặt được mảnh giấy. Cái chữ “Ra sân” cứ như đang phát sáng trong đầu, hằn lên từng nhịp tim. Bên ngoài cửa sổ, gió đêm rít lên, kéo theo mùi ẩm lạnh từ bãi cỏ, khiến da tôi nổi gai.

Có nên đi không?

Nếu là Khải, thì tại sao không gọi thẳng cho tôi? Tại sao phải nhét một mảnh giấy? Nhưng nếu không phải Khải, vậy ai đã lẻn vào tận hành lang ký túc xá, đứng ngay trước mặt tôi trong bóng tối?

Tôi cắn môi đến bật máu. Một nửa trong tôi gào lên: Ở yên, đừng đi!. Nhưng nửa kia lại thôi thúc: Nếu không ra sân, có lẽ sẽ mất cơ hội tìm ra sự thật.

Cuối cùng, sự tò mò lẫn ám ảnh thắng thế. Tôi khoác vội áo, nhét điện thoại vào túi, rồi len lén mở cửa.

Hành lang tối om, im phăng phắc. Tôi bước thật chậm, sợ tiếng động sẽ đánh thức ai đó, hoặc tệ hơn – đánh động chính hắn.

Xuống cầu thang, cửa ký túc xá kêu lên một tiếng “két” dài như xé màn đêm. Tôi nín thở, rồi nhanh chóng lách ra ngoài.

Sân trường loang loáng ánh trăng. Cây phượng già đứng sừng sững, cành lá đan chằng chịt, bóng đổ xuống nền xi măng như những ngón tay xương xẩu. Xa xa, gió thổi qua giàn hoa giấy, lạo xạo như tiếng thì thầm.

Tôi bước ra giữa sân, tay nắm chặt điện thoại. Ánh trăng sáng nhưng không đủ xua đi bóng tối đang vây quanh từng góc.

– “Tôi… đã ra đây rồi.” – tôi khẽ nói, giọng lạc đi.

Không ai trả lời. Chỉ có tiếng côn trùng rền rĩ.

Tôi quay một vòng, quan sát. Trống trải. Vắng lặng. Như thể mảnh giấy chỉ là trò đùa độc ác.

Nhưng rồi, từ hướng giếng sau trường, một âm thanh vang lên. “Cạch.” Như có thứ gì rơi xuống nước.

Tôi giật bắn người. Giếng… lại là giếng.

Tôi do dự vài giây, rồi từng bước tiến lại phía ấy. Bãi cỏ ướt sương, lạnh buốt bàn chân. Mỗi bước đi, tim tôi đập như muốn vỡ.

Đến gần, tôi thấy cái giếng loang loáng ánh trăng, và trên thành giếng – một vật nhỏ đặt ngay ngắn.

Là một cuốn băng cassette.

Tôi run rẩy nhặt lên. Trên nhãn băng có viết vài chữ bằng mực đỏ: “Đêm cuối.”

Ngay khoảnh khắc tôi chạm vào cuốn băng, sau lưng vang lên một tiếng động mạnh: “Rầm!”

Tôi quay phắt lại. Ở góc sân, cánh cửa phòng nhạc cũ bật mở. Ánh sáng vàng hắt ra, rồi vụt tắt ngay, như có ai vừa bước ra rồi biến mất.

Cả thân thể tôi cứng đờ. Tay vẫn nắm chặt cuốn băng, mồ hôi lạnh trượt dọc sống lưng.

Tôi muốn chạy, nhưng hai chân như dính chặt xuống đất. Bầu không khí dày đặc, nặng nề đến nghẹt thở.

Rồi… một bóng người lướt qua cuối hành lang lớp học. Rất nhanh, rất mờ, nhưng tôi thấy rõ chiếc áo khoác đen.

Tôi hoảng loạn thật sự. Giữa khoảng sân loang ánh trăng, tôi thấy mình như con mồi bị bủa vây.

Tôi hét lên:

– “Khải! Có phải anh không?”

Im lặng.

Chỉ có tiếng gió thổi vù vù qua những tán cây.

Cuốn băng trong tay tôi như nặng dần, như một bằng chứng chết chóc mà ai đó muốn tôi phải giữ.

Tôi lùi từng bước, tim muốn ngừng đập. Rồi bất ngờ, từ phía sau lưng, một bàn tay lạnh buốt đặt lên vai tôi.

Tôi hét thất thanh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×