Từ lúc trở về sau buổi chiều ở thư viện, tâm trí tôi không ngừng ám ảnh bởi khoảnh khắc ngắn ngủi ấy. Cái bóng cao gầy, ánh mắt lóe lên trong khoảng tối, rồi biến mất sau dãy kệ như tan vào không khí. Tôi đã nhìn rõ, không thể nhầm được. Có người đang dõi theo tôi. Và có lẽ, đó chính là Tường.
Đêm ấy, tôi trở mình liên tục, không thể ngủ. Hình ảnh cái tên bị gạch chéo trong danh sách lớp và những mảnh giấy đầy tuyệt vọng cứ hiện về. Tôi quyết định: ngày mai, tôi sẽ quay lại thư viện, phải tìm cho bằng được dấu vết.
Tiếng trống vang lên báo hiệu hết tiết cuối cùng. Học sinh túa ra sân trường, ríu rít như đàn chim. Tôi lặng lẽ ôm cặp, rẽ hướng sang tòa nhà cũ nơi đặt thư viện.
Căn phòng im ắng, ánh nắng muộn rọi qua khung cửa kính phủ bụi. Những hàng tủ sách xếp thẳng tắp, im lìm như đang canh giữ điều gì. Bà thủ thư già vẫn ngồi nơi bàn trực, cúi mặt chấm bài vở, dường như chẳng để ý đến tôi.
Tôi bước vào, lòng dấy lên cảm giác nửa háo hức, nửa bất an.
Tôi đi dọc từng kệ sách, mắt lia nhanh, cố nhớ lại vị trí hôm qua. Đến góc khuất nơi tôi tìm được danh sách lớp, không khí chợt lành lạnh, như thể ánh sáng không bao giờ chạm tới. Tôi dừng bước.
– Ai đó… ở đây không? – Tôi khẽ gọi, giọng run run.
Chỉ có tiếng gió rít nhẹ qua ô cửa nhỏ. Tôi chợt thấy mình ngớ ngẩn, định quay đi thì… một bóng người thoáng lướt qua cuối hành lang sách.
Tim tôi nhảy dựng. Tôi lao tới.
– Đứng lại!
Nhưng bóng ấy rẽ sang góc khác, nhanh như cơn gió. Tôi chạy theo, đôi giày va vào nền gạch vang dội. Kệ sách kéo dài, ngăn cách tầm nhìn. Khi tôi vòng qua, hành lang trống rỗng.
Không ai cả.
Tôi đứng thở hổn hển, lòng dấy lên cảm giác vừa bị trêu đùa. Đúng lúc ấy, ánh mắt tôi bắt gặp một quyển sổ màu đen rơi dưới chân kệ. Trang bìa cũ sờn, không ghi tiêu đề.
Tôi cúi xuống nhặt. Trên bìa, bằng nét bút chì đã nhòe, có dòng chữ nhỏ: “Nếu bạn đọc được… tức là bạn đã tìm đến tôi.”
Toàn thân tôi nổi da gà. Tôi lật ra. Bên trong là những dòng chữ nguệch ngoạc, nét chữ nghiêng nghiêng giống hệt những mảnh giấy tôi từng nhặt trong hộc bàn.
“Ngày… chẳng ai nói chuyện với tôi. Họ đi ngang qua, như tôi trong suốt.”
“Ngày… thầy gọi tôi lên bảng, cả lớp cười. Tôi không còn muốn tới trường nữa.”
“Ngày… tôi nghe tiếng thì thầm sau lưng: ‘Nó xui xẻo, tránh xa ra.’”
Tôi đọc đến đâu, lòng thắt lại đến đó. Và rồi, ở trang cuối cùng, có một dòng chữ in đậm, nguệch ngoạc:
“Nếu có ai biết tên tôi… hãy đến gặp tôi ở thư viện. Tôi vẫn ngồi ở đây.”
Tôi lạnh sống lưng. Đây không phải trò đùa.
Tôi vội khép sổ, định cất vào cặp thì cảm giác có ai đứng ngay phía sau. Tôi quay phắt lại.
Một nam sinh, dáng cao gầy, áo sơ mi trắng nhăn nhúm. Khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng, ánh nhìn xoáy thẳng vào tôi. Mái tóc rũ xuống, che lấp nửa gò má.
Tôi chết lặng.
– Cậu… cậu là Tường? – Tôi lắp bắp.
Cậu ta không trả lời, chỉ nhìn quyển sổ trong tay tôi. Rồi, với giọng khàn khàn, như vang từ một nơi xa xăm:
– Cậu… đã đọc rồi?
Tôi gật, tim đập loạn.
Tường bước một bước về phía tôi. Sát hơn. Không khí đặc quánh. Tôi thấy rõ vết sẹo mờ kéo dài từ thái dương xuống gò má cậu. Một vết sẹo cũ, nhưng khiến gương mặt trở nên lạnh lẽo.
– Tại sao… không ai nhắc đến cậu? – Tôi run run hỏi.
Khóe môi cậu cong lên, nửa cười nửa mỉa:
– Vì họ muốn quên. Họ cần quên.
– Nhưng… chuyện gì đã xảy ra?
Tường không đáp. Cậu đưa tay ra, như muốn lấy lại quyển sổ. Tôi siết chặt trong tay, do dự. Trong ánh mắt cậu thoáng ánh lên nỗi tuyệt vọng, rồi vụt tắt.
– Đừng tin họ. – Cậu thì thầm. – Chỉ cần nhớ tên tôi thôi. Nhớ rằng tôi từng tồn tại.
Nói rồi, cậu quay đi, bước nhanh về phía cuối hành lang sách. Tôi vội gọi:
– Tường! Khoan đã!
Nhưng khi tôi đuổi theo, góc hành lang trống rỗng. Không một bóng người.
Tôi ngồi sụp xuống ghế, tay run run lật lại quyển sổ. Những trang chữ như đang cháy sáng trong đầu. Tường có thật. Tôi vừa đối diện cậu.
Nhưng… nếu cậu vẫn còn ở đây, tại sao không ai thấy? Và tại sao tất cả đều cố gắng chôn vùi cái tên ấy?
Trong lòng tôi dấy lên một nỗi sợ hãi mơ hồ: sự thật phía sau có lẽ còn khủng khiếp hơn tôi tưởng.
Tôi nhìn quanh thư viện vắng, cảm giác như hàng ngàn cuốn sách đang lặng lẽ quan sát, như thể chính tòa nhà này đang giữ một bí mật mà tôi không nên khai phá.
Nhưng đã quá muộn. Tôi đã bước vào rồi.