nhật ký bàn cuối

Chương 40: Cuốn băng mở ra


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng ký túc xá tĩnh lặng như tờ. Tiếng kim đồng hồ kêu “tích… tắc…” nghe rõ đến rợn người. Tôi ngồi co mình nơi góc giường, bàn tay run run nắm chặt chiếc băng cassette màu đen đã sờn cũ.

Ánh trăng len qua khe cửa, vẽ một vệt sáng mờ mịt trên sàn. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy bản thân như đang ngồi giữa một hố sâu, nơi chỉ có bóng tối và tiếng thở dồn dập của chính mình.

Tôi đã giữ nó bao nhiêu ngày, bấy nhiêu lần muốn mở, nhưng nỗi sợ lại kìm chặt. Nỗi sợ rằng, khi cuốn băng phát lên, tôi sẽ không còn đường quay lại.

Nhưng tối nay, sau khi bàn tay lạnh lẽo kia chạm vào vai tôi, sau khi hắn gầm lên về “cái đêm đó”, tôi biết mình không còn lựa chọn.

Tôi lấy từ ngăn kéo ra chiếc máy cassette cũ mà thư viện vẫn cho mượn. Bàn tay lóng ngóng tra cuốn băng vào khe. Mỗi động tác như đang ném tôi vào một trò chơi nguy hiểm mà không ai khác ngoài tôi có thể dừng lại.

Tôi ấn nút play.

Tiếng rè rè vang lên trước, rồi im bặt.

Rồi một giọng nam vang lên – khàn đục, run rẩy:


“Nếu… nếu có ai nghe được cuốn băng này… thì có nghĩa là tao không còn nữa…”


Tôi chết lặng. Giọng nói ấy – không thể nhầm lẫn – là Tường.


“Đêm nay… họ lại bắt tao phải ra giếng. Họ nói… nếu tao không nghe lời… thì sẽ còn có đứa khác phải chịu thay. Tao không muốn… nhưng tao không còn cách nào…”

Tiếng thở gấp gáp, tiếng sột soạt như thể Tường đang run lẩy bẩy khi ghi âm.


“Khải… nếu mày nghe được… tha lỗi cho tao. Tao không thể giữ bí mật thêm nữa. Tất cả là vì… vì họ…


Giọng Tường nghẹn lại, như bị bóp chặt ở cổ. Có tiếng vật gì rơi xuống đất.

Rồi, bất ngờ vang lên một tiếng động khác – không phải của Tường. Một giọng trầm hơn, lạnh lẽo chen vào:


“Mày dám ghi âm hả?”

Ngay sau đó là tiếng loảng xoảng, tiếng thét bị nghẹn lại. Rồi cuốn băng vang lên những âm thanh hỗn loạn: tiếng chạy, tiếng va đập, tiếng rít lên đầy giận dữ.

Cuối cùng, chỉ còn khoảng trống kéo dài, trước khi băng ngừng hẳn.

Tôi ngồi chết lặng. Toàn thân như đông cứng. Trái tim như có bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Tường… đã để lại lời trăn trối. Và người xuất hiện cuối cùng trong đoạn băng – không phải ảo giác, không phải hư cấu – chính là kẻ đã giết hoặc ít nhất kéo Tường đến cái kết bi thảm.

Tôi tua lại, nghe đi nghe lại đoạn cuối. Dù tiếng rè rè lấn át, tôi vẫn nhận ra giọng nói ấy. Nó quen thuộc, gần gũi đến mức làm tôi lạnh sống lưng.

Không phải Khải.

Không phải bất kỳ đứa học sinh nào tôi biết.

Mà là một giọng người lớn.

Tôi nhớ lại, ánh mắt hoảng loạn của thầy quản sinh trước khi biến mất. Tôi nhớ tới những lần thầy dường như muốn nói điều gì đó với tôi, nhưng rồi im lặng. Và quan trọng nhất – tôi nhớ tới bóng người áo khoác đen tối nay, kẻ mà tôi vừa đối mặt.

Có phải hắn chính là người trong cuốn băng? Có phải hắn đã lặp lại cùng một giọng nói sau bao nhiêu năm?

Tôi run rẩy tháo băng ra, cất vào túi áo. Trong đầu vang lên hàng loạt câu hỏi đan xen, không có lời giải.

Nhưng một điều đã rõ: cái chết của Tường không phải tự sát. Đằng sau còn có bàn tay ai đó – một người bằng xương bằng thịt, đang sống, và đang tìm mọi cách xóa sạch dấu vết.

Tôi nhìn qua cửa sổ. Bầu trời đêm vẫn sáng lờ mờ dưới ánh trăng, nhưng trong mắt tôi, nó chỉ toàn là màu đen đặc.

Có một sự thật đang đợi tôi phía trước. Một sự thật mà tôi buộc phải đối diện, dù cái giá có thể là chính mạng sống của mình.

Và tôi biết, từ giây phút cuốn băng này phát lên, tôi đã trở thành mục tiêu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×