Tôi gần như thức trắng cả đêm. Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi lại thấy ánh mắt lạnh lẽo của kẻ áo khoác đen, thấy cánh tay hắn xoay nắm cửa như muốn kéo tôi ra khỏi giường.
Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày hắt qua cửa sổ, nhưng chẳng xua nổi bóng tối trong lòng. Tôi ngồi lặng một lúc lâu, rồi hít một hơi thật sâu. Đã đến lúc phải ghép những mảnh rời rạc lại với nhau.
Tôi lấy hộp nhỏ giấu dưới đáy ngăn kéo. Bên trong, ngoài cuốn băng vừa phát hiện, còn những trang nhật ký rách rời của Tường mà tôi lượm được từ bàn cuối. Giấy đã ngả vàng, chữ mực nhòe đi nhiều chỗ, nhưng vẫn còn đọc được.
Tôi trải hết lên giường, sắp xếp theo ngày tháng.
Có trang viết vội vàng, chữ xiêu vẹo, như ghi lúc run rẩy:
“Ngày… không nhớ nữa. Họ lại tìm đến. Bảo tôi phải ra giếng. Tôi không muốn… nhưng nếu không, sẽ có người khác gặp chuyện.”
Có trang lại đầy những vết mực nguệch ngoạc như xóa đi điều gì đó:
“Khải bảo tôi im lặng. Nhưng tôi sợ… nếu nói ra, cả lớp sẽ ghét bỏ tôi. Tôi không muốn trở thành gánh nặng nữa…”
Tôi rùng mình. Những câu chữ ấy, ghép lại với giọng nói nghẹn ngào trong cuốn băng, tạo thành một bức tranh rõ rệt hơn: Tường bị ép buộc. Đêm đó, cậu ta không tự nguyện ra giếng. Có “họ” – ai đó đứng sau, thao túng và đe dọa.
Tôi lật thêm vài trang khác. Có một đoạn bị xé mất nửa, chỉ còn vỏn vẹn một dòng:
“… nếu thầy ấy biết, có lẽ mọi chuyện sẽ khác…”
Tôi ngẩn người. “Thầy ấy”? Phải chăng là thầy quản sinh – người đã biến mất bí ẩn? Hay một giáo viên khác từng biết chuyện nhưng im lặng?
Càng đọc, lòng tôi càng nặng trĩu. Những trang giấy không chỉ kể lại nỗi sợ của Tường, mà còn là sự kêu cứu âm thầm mà chẳng ai đáp lại. Cậu ấy đã cố để lại dấu vết, trong khi tất cả đều quay lưng.
Tôi đặt cuốn băng cạnh mảnh nhật ký. Hai thứ như đang đối thoại với nhau – một bên là giọng nói tắc nghẹn, một bên là nét chữ run rẩy. Cả hai đều dẫn tôi về cùng một đêm, cùng một cái giếng.
Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ: nếu Tường đã nhắc đến Khải, nếu cậu ấy tin tưởng Khải, thì Khải có thể đang giữ thêm mảnh ghép còn thiếu.
Tôi chợt nhớ lại dáng vẻ hốt hoảng của Khải hôm tôi nhắc đến bức ảnh. Cậu ta biết nhiều hơn những gì đã nói.
Tôi nắm chặt nhật ký, tim đập dồn. Tôi không thể ngồi chờ nữa. Tôi phải tìm Khải.
Ngoài cửa sổ, sân trường đã nhộn nhịp tiếng học sinh. Tiếng cười đùa vang vọng, nhưng trong lòng tôi chỉ thấy một lớp sương mù dày đặc đang phủ trùm.
Sự thật… đang ở rất gần. Nhưng càng tiến lại gần, tôi càng cảm giác có một bóng tối to lớn đang chờ nuốt chửng mình.
Tôi hít sâu, nhét những mảnh nhật ký và cuốn băng vào ba lô, rồi bước ra khỏi phòng.
Hành lang sáng rực ánh nắng, nhưng bóng người áo khoác đen dường như vẫn len lỏi trong trí óc tôi, như thể đang dõi theo từng bước.