nhật ký bàn cuối

Chương 45: Bức thư nặc danh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, sân trường ồn ào hơn thường lệ. Các nhóm học sinh ríu rít bàn tán về kỳ thi sắp tới, những câu chuyện vụn vặt chen lẫn trong tiếng cười. Tất cả như một tấm màn che phủ bầu không khí ngột ngạt vẫn đang bám lấy tôi.

Tôi vừa bước đến bàn cuối thì phát hiện hộc bàn hé mở. Một mảnh giấy gấp tư được đặt ngay ngắn bên trong, như thể ai đó đã chờ tôi tìm thấy.

Tôi do dự. Ngón tay run nhẹ khi chạm vào mép giấy. Mảnh giấy có mùi ẩm mốc, góc hơi cháy xém, như đã qua tay nhiều người. Tôi mở ra:


“Đừng tin bất kỳ ai. Đêm mai, giếng sau trường. Một mình. Nếu muốn biết sự thật.”

Không có chữ ký. Không có dấu hiệu nào để nhận ra người viết.

Tôi ngồi phịch xuống ghế, tim đập dồn. Dòng chữ ngắn ngủi mà như cơn búa giáng thẳng vào tâm trí. “Đừng tin bất kỳ ai.” Vậy có nghĩa là không tin Khải? Không tin bạn bè? Không tin cả những người tôi vẫn xem là đồng minh?

Trong lớp, vài ánh mắt lướt qua tôi. Như thường lệ, không ai chú ý quá lâu, nhưng tôi cảm nhận được ánh nhìn lẩn khuất. Khi tôi ngẩng lên, tất cả lại quay đi, giả vờ mải mê ghi chép.

Trưa hôm đó, trong thư viện, tôi trải mảnh giấy trên mặt bàn gỗ, nhìn kỹ từng nét chữ. Nét bút nguệch ngoạc, vội vã, nhưng có gì đó quen thuộc. Tôi nhớ đến nhật ký của Tường – những trang chữ run rẩy, tuyệt vọng. Chúng giống nhau, nhưng không hẳn trùng khớp.

Đúng lúc tôi đang chìm trong suy nghĩ, một cuốn sách từ kệ cao rơi xuống, rầm một tiếng. Tôi giật thót, quay lại. Kệ sách trống trơn, không bóng người. Nhưng trong khoảng khắc ấy, tôi có cảm giác rõ rệt: có ai đó đang đứng ngay phía sau, chỉ vừa rời đi.

Tôi cúi xuống nhặt cuốn sách. Trên trang đầu, ai đó đã gạch một dòng bút đỏ:


“Cậu sẽ là người tiếp theo.”


Máu trong người tôi như đông lại. Bàn tay siết chặt cuốn sách, mồ hôi lạnh trượt dọc sống lưng.

Buổi tối, khi về đến ký túc, tôi cố tỏ ra bình thường. Nhưng lúc mở ngăn tủ, một phong bì khác rơi xuống chân. Tôi run rẩy nhặt lên. Lần này, không còn chữ viết nguệch ngoạc, mà là nét chữ gọn gàng, quen thuộc:


“An, tôi xin lỗi vì đã bỏ chạy. Hãy tin tôi. Đừng đi một mình. – K”

Tôi chết lặng. Hai mảnh thư, hai giọng nói trái ngược nhau. Một kẻ bảo tôi đừng tin ai và đi một mình. Một kẻ cầu xin tôi hãy tin và đừng đơn độc.

Tôi gập hai mảnh giấy, đặt cạnh nhau. Bóng đêm ngoài cửa sổ phủ xuống, gió rít qua khe kính mang theo tiếng rì rầm mơ hồ. Tôi cảm thấy như đang bị kéo vào một trò chơi tàn nhẫn, nơi mỗi bước đi đều có thể dẫn đến hố sâu không lối thoát.

Ngày mai, tôi phải quyết định: nghe theo ai? Và liệu, bất kỳ lá thư nào trong hai lá có thật sự đáng tin không…?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×