nhật ký bàn cuối

Chương 46: Đêm trăng ở giếng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh trăng tròn đêm nay treo lơ lửng trên bầu trời, vằng vặc và lạnh lẽo như một con mắt khổng lồ quan sát mọi ngóc ngách của trường. Ký túc xá đã tắt đèn, dãy hành lang dài chìm trong yên lặng, chỉ còn tiếng gió rít qua khe cửa.

Tôi ngồi bên bàn, hai mảnh giấy đặt song song trước mặt. Một bên nguệch ngoạc đầy hăm dọa: “Đừng tin ai. Đêm mai, giếng sau trường. Một mình. Nếu muốn biết sự thật.” Một bên gọn gàng, run rẩy nhưng chân thành: “An, tôi xin lỗi vì đã bỏ chạy. Hãy tin tôi. Đừng đi một mình. – K”

Tôi đã suy nghĩ suốt cả ngày, đầu óc như bị xé đôi. Nếu đến giếng theo lời hẹn đầu tiên, tôi có thể bước thẳng vào bẫy. Nhưng nếu phớt lờ, cơ hội chạm vào sự thật sẽ vĩnh viễn mất đi.

Cuối cùng, tôi nhét cả hai mảnh giấy vào túi, khoác áo, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Con đường dẫn ra sau trường tối om, cỏ dại mọc tràn lối đi. Mỗi bước chân dẫm lên lá khô kêu lạo xạo khiến tôi thấy rõ sự trần trụi của mình giữa đêm tĩnh mịch. Đến gần giếng, gió bỗng thổi mạnh hơn, mang theo mùi ngai ngái của đất ẩm, mùi cỏ hoang, mùi gì đó tanh tưởi khó gọi tên.

Chiếc giếng đá cũ hiện ra dưới ánh trăng, thành giếng lởm chởm rêu xanh, như cái miệng há ngoác nuốt chửng mọi bí mật. Tôi nuốt khan, ngón tay bấu chặt vào vạt áo.

— “An.”

Tiếng gọi khẽ khàng vang lên từ bóng cây xoan gần đó. Tôi giật mình quay lại. Là Khải. Cậu mặc chiếc áo khoác xám, gương mặt tái nhợt, ánh mắt lo lắng.

— “Sao cậu lại đến?” – tôi hỏi, giọng khàn đặc.

Khải tiến lại gần, thì thào:
— “Tôi không thể để cậu đến đây một mình. Tôi sợ… có chuyện xảy ra.”

Lời cậu làm tôi nhớ lại mảnh giấy thứ hai. Nhưng trong lòng vẫn lởn vởn câu chữ từ mảnh giấy đầu tiên: “Đừng tin ai.”

Chưa kịp nói gì, phía bên kia giếng vang lên tiếng bước chân lạo xạo. Một bóng người mặc áo khoác đen hiện ra, dáng cao gầy, đứng im lìm dưới ánh trăng.

Trái tim tôi như ngừng đập. Cả không gian đông cứng lại. Bóng đen kia khẽ nghiêng đầu, giọng trầm đục vang vọng:
— “Mày không nghe lời. Tao đã bảo: một mình.”

Khải kéo tôi ra sau lưng, siết chặt tay tôi.
— “Đừng tin hắn, An. Tôi biết hắn là ai. Tôi…”

Cậu chưa kịp nói hết thì bóng đen bước đến gần, mỗi bước chân như dẫm vào ngực tôi. Không khí đặc quánh, lạnh buốt. Tôi nhìn vào khoảng tối sâu hoắm dưới mũ trùm, cố gắng nhận diện. Nhưng ánh trăng chỉ chiếu sáng nửa gương mặt – một thoáng, tôi tưởng như thấy… quen thuộc.

Bóng đen dừng lại ngay bên thành giếng, giọng dứt khoát:
— “Nếu muốn biết sự thật, lại đây. Nhìn xuống.”

Tôi run lên. Thành giếng phủ rêu trơn trượt, bóng nước đen ngòm sâu thẳm như không đáy. Tôi cảm giác rõ rệt rằng, chỉ cần bước thêm một bước thôi, có thể sẽ không bao giờ quay lại được nữa.

Khải kéo tay tôi, khẩn thiết:
— “Đừng, An! Đừng nghe hắn!”

Trong đầu tôi, hai tiếng nói đan xen, dày vò. Một tiếng thì thầm thôi thúc tôi bước tới, đối diện với bóng đêm. Một tiếng khác, nghẹn ngào, cầu xin tôi hãy dừng lại.

Đêm trăng sáng rợn người, giếng cũ như chiếc hố đen nuốt trọn mọi ánh sáng. Tôi đứng giữa, tay run rẩy, tim đập dữ dội. Lựa chọn ở ngay đây, ranh giới chỉ còn là một bước chân.

Và tôi biết, bất cứ quyết định nào đêm nay cũng sẽ thay đổi tất cả… mãi mãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×