Tôi vẫn còn run rẩy, ngồi phịch xuống bãi cỏ cạnh giếng. Hơi thở gấp gáp, ngực đau thắt như vừa chạy hàng cây số. Trăng khuya bạc nhợt soi gương mặt Khải, mồ hôi đầm đìa, đôi mắt căng thẳng, nhưng… có gì đó khác lạ.
Tôi bỗng nhận ra: bàn tay cậu đang run, máu chảy ròng từ ống tay áo sẫm màu.
— “Khải… tay cậu!” – tôi thảng thốt.
Cậu lập tức giấu ra sau lưng, giọng khàn đi:
— “Không sao. Chỉ trầy xước thôi.”
Nhưng tôi biết rõ, không phải chỉ trầy xước. Vệt máu chảy dài, thấm đỏ cả lớp áo khoác. Tôi cố nắm lấy tay cậu, nhưng Khải gạt ra, tránh ánh mắt tôi.
— “An, chuyện vừa rồi nguy hiểm lắm. Cậu phải tránh xa giếng này. Đừng quay lại nữa.”
— “Cậu định giấu đến bao giờ? Rõ ràng có ai đó tấn công cậu.”
Khải mím môi, không trả lời. Một khoảng im lặng nặng nề bao trùm. Tôi cảm thấy như thể cậu biết nhiều hơn những gì đã nói, rằng vết thương kia không chỉ do ngã hay va chạm.
Tôi kéo mạnh tay áo Khải lên. Vết cào dài, sâu, hằn rõ như có móng vuốt bấu vào, rớm máu đỏ tươi. Tim tôi nhói buốt: đây không phải vết thương bình thường.
— “Ai đã làm điều này?” – tôi thì thào.
Khải ngước lên, đôi mắt mệt mỏi, ánh nhìn như mang theo cả gánh nặng của quá khứ.
— “An, đôi khi… có những sự thật, biết đến chỉ khiến cậu đau khổ hơn. Tớ chịu được, nhưng cậu thì không.”
— “Cậu nghĩ giấu đi thì tớ sẽ an toàn sao? Ngay chính giếng này đã suýt nuốt chửng tớ. Nếu cậu không nói, làm sao tớ biết đường mà tránh?” – tôi bật khóc, giọng lạc đi.
Khải im lặng, bàn tay siết chặt, máu vẫn rỉ ra. Rồi cậu cúi đầu, khẽ thở dài:
— “Vết thương này… không phải từ đêm nay. Nó đã có từ trước. Tớ đã gặp… hắn.”
Tôi chết lặng. Từng từ rơi xuống như đá tảng.
— “Hắn… áo khoác đen?”
Khải gật khẽ.
— “Hắn đã tìm đến tớ, lâu rồi. Và để lại lời cảnh báo. Mỗi khi tớ cố gắng nói ra sự thật, vết thương này lại rách toạc như có ai bấu vào. An… tớ bị trói buộc rồi.”
Tôi ôm miệng, toàn thân lạnh ngắt. Vậy ra, không chỉ có tôi là nạn nhân của sự ám ảnh này. Khải cũng đang mắc kẹt, mang vết thương bí mật như bằng chứng sống.
Trên cao, ánh trăng bất chợt bị mây đen che khuất. Không gian chìm vào tối tăm nghẹt thở. Từ đáy giếng, một tiếng vọng lạ vang lên, khe khẽ, như tiếng cười khàn khàn của ai đó đang mỉa mai.
Khải nắm chặt vai tôi, giọng nghiêm trọng:
— “Nghe này, An. Đêm đó, tớ đã thấy tất cả. Nhưng nếu cậu tiếp tục, cậu sẽ bị kéo xuống giống Tường. Hãy dừng lại trước khi quá muộn.”
Tôi nhìn vào đôi mắt đầy giằng xé của cậu, nơi vừa ẩn giấu nỗi đau vừa khẩn cầu tôi lùi bước. Nhưng trong lòng tôi, ngọn lửa tò mò và khát khao sự thật đã bùng cháy.
— “Không, Khải. Dù có phải trả giá, tớ cũng phải biết. Không chỉ cho Tường, mà còn cho chính cậu.”
Khải lặng người, đôi vai run run. Vết thương trên tay lại rỉ thêm máu, thấm xuống cỏ ướt.
Trong bóng đêm dày đặc, tôi cảm nhận rõ: bí mật đêm năm xưa không chỉ gắn với Tường… mà còn gắn chặt với Khải, với vết thương rỉ máu ấy. Và tôi, dù run sợ, đã lỡ bước vào vòng xoáy không thể thoát.