nhật ký bàn cuối

Chương 6: Quyển sổ đen


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm đó, tôi khóa cửa phòng, trải quyển sổ đen lên bàn như thể đang đặt một vật cấm kỵ. Ánh đèn bàn vàng nhạt chiếu xuống, những trang giấy nhăn nhúm, chữ viết xiêu vẹo như run rẩy trong từng nét.

Tôi hít sâu, lật trang đầu tiên.

“Ngày 1 – Tôi chuyển đến lớp mới. Không ai nói gì với tôi, chỉ nhìn rồi quay đi. Cảm giác như mình thừa thãi.”

Trang tiếp:

“Ngày 5 – Thầy gọi tôi đứng lên đọc. Giọng tôi run, cả lớp cười. Tôi nghe thấy tiếng thì thầm: ‘Đồ xui xẻo.’ Tôi không hiểu tại sao.”

“Ngày 12 – Tôi ngồi bàn cuối. Mỗi khi tôi bước vào, cả dãy bàn trước đều tránh sang bên. Có phải họ sợ tôi?”

Tôi nuốt khan. Từng dòng chữ như vẽ ra hình ảnh một cậu học sinh cô độc, bị gạt ra khỏi mọi vòng tròn xã hội. Nhưng tại sao lại gọi là “xui xẻo”?

Tôi lật nhanh hơn. Những trang giữa trở nên rối loạn, chữ viết gấp gáp, mực nhòe như bị tay run run miết mạnh.

“Ngày 31 – Lại có tin đồn. Họ nói, từ khi tôi chuyển đến, trường liên tục có chuyện lạ.”
“Ngày 34 – Con mèo chết sau trường. Ai cũng nhìn tôi. Tôi thề không làm.”
“Ngày 40 – Đêm qua, phòng thí nghiệm bốc cháy. Tôi không hề ở đó. Nhưng sáng nay, trên bàn tôi có mẩu giấy: ‘Thủ phạm là mày.’”

Tôi nổi da gà. Mỗi dòng chữ chất chứa nỗi oan ức lẫn sợ hãi. Cậu ấy liên tục bị đổ lỗi, bị dồn vào thế không thể phản kháng.

Trang tiếp theo khiến tôi sững lại:

“Ngày 50 – Họ nói, đêm rằm, tôi đã làm điều gì khủng khiếp. Nhưng tôi không nhớ. Tôi chỉ nhớ tiếng la hét, ánh đèn pin loang loáng, rồi bóng tối ập đến.”

Tôi đọc đi đọc lại câu ấy. “Đêm rằm”… Cái gì đã xảy ra vào đêm rằm năm ngoái?

Tôi lật thêm vài trang, thấy chữ càng lúc càng méo mó, có đoạn chỉ là những vệt mực loang, như nước mắt nhỏ xuống.

“Ngày 55 – Tôi không còn sức. Tôi muốn biến mất. Nếu ai đọc được, xin hãy tin: tôi không hề nói dối. Tôi không làm điều họ nói. Tôi chỉ muốn có bạn…”

Đến đây, trang giấy dừng lại. Phần sau bị xé mất.

Tôi ngồi lặng, tim đập thình thịch. Những mảnh ghép manh mún không đủ cho tôi biết trọn vẹn, nhưng đủ để hé lộ: có một biến cố đã xảy ra, vào đúng đêm rằm, và Tường trở thành tâm điểm.

Sáng hôm sau, tôi đem sổ đến lớp, giấu trong cặp. Suốt tiết học, đầu óc tôi không yên, chỉ đợi giờ ra chơi để so sánh nét chữ với những mảnh giấy tôi từng nhặt trong hộc bàn.

Khi so gần, đúng là cùng một người viết. Tôi run rẩy, cảm thấy như đang chạm vào chính tâm hồn Tường – một tâm hồn bị giam cầm, oan khuất.

Nhưng vấn đề không chỉ là nỗi đau cá nhân. Rõ ràng có sự kiện lớn, “cái đêm năm xưa”, mà cả trường đều cố tình lãng quên.

Chiều, tôi nán lại thư viện lần nữa. Bà thủ thư ngẩng lên nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ, rồi lại cúi xuống. Tôi cảm thấy bà biết gì đó, nhưng không nói.

Tôi đến góc kệ hôm trước, lật tìm hồ sơ cũ. Bất chợt, kẹp giữa tập giấy là một tờ báo cũ nhàu nát.

Dòng tít khiến tôi rùng mình:

“Trường THPT X – Tin đồn về vụ việc trong đêm rằm: Một học sinh biến mất bí ẩn.”

Tôi đọc ngấu nghiến. Nội dung ngắn ngủi, chỉ viết: “Trong đêm rằm tháng trước, tại trường THPT X, một số học sinh báo cáo có sự cố bất thường. Một nam sinh lớp 11 được cho là mất tích. Nhà trường từ chối bình luận. Cơ quan chức năng chưa xác nhận sự việc.”

Nam sinh lớp 11. Có thể nào… chính là Tường?

Tối về, tôi mở lại quyển sổ, thì thầm một mình:
– Tường, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đêm đó?

Không gian phòng im ắng. Nhưng tôi nghe rõ tiếng gió lùa khe cửa, như một tiếng thở dài.

Trong thoáng chốc, tôi thấy bóng dáng ai đó lướt qua ngoài cửa kính. Một cái bóng gầy, tóc xõa, dừng lại đúng bên cửa sổ rồi tan biến.

Tôi siết chặt cuốn sổ trong tay. Giờ thì tôi biết: để tìm ra sự thật, tôi phải lần lại dấu vết của “đêm rằm” ấy. Và có lẽ, người duy nhất có thể kể lại… chính là Tường.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×