Tôi mang trong lòng hàng trăm câu hỏi sau khi đọc hết quyển sổ đen. Càng lúc, cái tên Nguyễn Minh Tường như một cái bóng đen bủa vây, không để tôi có phút nào yên. Đêm rằm năm ngoái rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cả trường đều đồng loạt im lặng, coi như chưa từng có ai tên Tường?
Tôi biết, nếu chỉ dựa vào quyển sổ, sẽ không bao giờ đủ. Tôi cần nghe từ chính những người đã chứng kiến.
Ngày hôm sau, trong giờ ra chơi, tôi giả vờ ra căng-tin cùng vài bạn cùng lớp. Họ ngồi thành nhóm, nói chuyện rôm rả, nhưng khi tôi khéo léo nhắc đến hai chữ “năm ngoái”, không khí bỗng lặng đi.
– Này, – tôi cười gượng, – năm ngoái lớp mình có chuyện gì đặc biệt không? Hình như… đêm rằm có hoạt động gì thì phải?
Một cậu bạn tên Huy đang gặm bánh bao, bỗng khựng lại. Ánh mắt lấm lét nhìn quanh, rồi cúi thấp giọng:
– Ai nói với mày?
– Thì… tao chỉ nghe loáng thoáng thôi. – Tôi chống chế.
Mấy bạn khác đồng loạt liếc Huy, ra hiệu im lặng. Nhưng có vẻ Huy là người khó giữ miệng. Cậu lẩm bẩm:
– Hồi đó… tao nhớ có chuyện rất lạ. Tối đêm rằm, tụi học sinh trực nhật kể, họ thấy… có tiếng khóc vang trong sân trường.
– Tiếng khóc? – Tôi nhíu mày.
– Ừ. Tiếng con trai, nhưng nghe rợn lắm, như kiểu gào trong cổ họng. Bảo vệ chạy đi kiểm tra, nhưng không tìm ra ai cả.
Một bạn nữ ngồi cạnh vội chen ngang:
– Đừng nhắc nữa, Huy! Thầy mà nghe thấy là tụi mình ăn đủ đó.
Không khí trở nên nặng nề. Tôi không dám hỏi thêm, nhưng tim tôi đập mạnh.
Chiều hôm đó, tôi cố tình đi về muộn, tìm đến sân sau trường – nơi mọi người nói từng nghe tiếng khóc. Nắng tắt dần, bóng cây đổ dài xuống bãi cỏ ẩm. Tôi lặng nhìn hàng ghế đá phủ rêu, và bất giác nhớ lại những dòng chữ trong sổ:
“Nếu tôi biến mất… liệu ai còn nhớ?”
Tôi rùng mình. Có phải Tường đã khóc ở đây, ngay trong đêm định mệnh ấy?
Hôm sau, tôi tiếp tục dò hỏi. Tôi tìm đến lớp bên cạnh, hỏi thăm một bạn tên Lâm – người tôi biết là học ở đây từ năm ngoái. Ban đầu, Lâm cũng lắc đầu, né tránh, nhưng khi tôi hứa sẽ giữ kín, cậu mới ghé sát tai thì thầm:
– Nghe bảo, hôm đó có nhóm học sinh tụ tập ở phòng thí nghiệm. Ban đầu là chơi dại thôi, rủ nhau nửa đêm bật đèn pin đi xem “ma”. Nhưng rồi…
– Rồi sao?
– Rồi một thằng hét lên. Nó bảo thấy bóng người đứng ngay góc hành lang, nhìn chằm chằm. Khi soi đèn lại thì không thấy ai. Nhưng… – Lâm nuốt khan – … nhưng cả nhóm đều thề rằng, lúc ấy mặt nó trắng bệch, tóc rũ xuống, và nó… mỉm cười.
Lời kể khiến tôi lạnh sống lưng. Tôi lập tức hỏi:
– Mọi người bảo đó là ai?
Lâm im lặng, rồi thì thào:
– Ai cũng nghĩ… đó là Tường.
Tôi nín thở.
– Nhưng… Tường thực sự ở đó chứ?
– Không ai dám chắc. Sau hôm ấy, có tin đồn Tường biến mất. Người thì nói bị chuyển trường, kẻ thì bảo… – Lâm ngập ngừng – … cậu ấy tự kết liễu ở đâu đó.
Nói đến đây, Lâm rùng mình, bỏ đi, để tôi chết đứng.
Tối, tôi mở quyển sổ đen lần nữa, đọc đi đọc lại những trang cuối cùng. Chữ Tường viết: “Tôi không nhớ. Tôi chỉ nhớ tiếng la hét, ánh đèn pin, rồi bóng tối ập đến.”
Trùng khớp. Nhóm học sinh kể đúng như vậy. Vậy là Tường thực sự có mặt đêm đó. Nhưng điều gì đã xảy ra sau bóng tối? Tại sao tất cả đều sợ hãi, coi như chưa từng có một người tên Tường?
Hôm sau, tôi gặp lại cô bạn đeo kính – người đã từng khẽ thì thầm với tôi cái tên “Tường”. Tôi kéo cô ra sau hành lang, hỏi thẳng:
– Cậu biết đúng không? Đêm rằm năm ngoái, thật ra có chuyện gì?
Cô run rẩy, đôi bàn tay nắm chặt lấy quai cặp. Một lúc lâu, cô mới nói, giọng nhỏ như muỗi kêu:
– Tớ… chỉ nghe thôi. Người ta bảo, sau tiếng la hét, mọi người thấy… máu loang trên nền gạch.
– Máu?
– Ừ. Nhưng sáng hôm sau, không còn dấu vết nào. Nhà trường cho người lau sạch. Và từ đó… không ai nhắc đến nữa.
Cô quay đi, gần như chạy trốn.
Tôi đứng sững, tim lạnh buốt. Máu, bóng người, tiếng khóc… tất cả xoáy thành vòng xoáy kinh hoàng.
Đêm ấy, tôi mơ thấy bàn học cuối lớp. Tôi ngồi đó, mở hộc bàn, và từ trong tối, một bàn tay gầy guộc vươn ra, siết lấy cổ tay tôi. Một giọng thì thầm vang lên sát tai:
– Đừng để họ quên tôi.
Tôi choàng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm. Ngoài cửa sổ, ánh trăng rằm sáng vằng vặc, soi xuống sân vườn. Và tôi có cảm giác… có ai đó đang đứng dưới ánh trăng, lặng lẽ nhìn lên phòng tôi.