Ánh trăng rằm rót xuống sân nhà loang loáng như phủ một lớp bạc. Tôi ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, tim vẫn đập dồn dập sau giấc mơ đáng sợ. Trong mơ, bàn tay gầy guộc đó lạnh băng, khắc khoải thì thầm: “Đừng để họ quên tôi.”
Nhưng khi mở mắt ra, cảm giác vẫn còn nguyên. Và ngay lúc ấy, tôi thấy.
Ngoài sân, dưới gốc cây bàng già, một bóng trắng đứng lặng. Thân hình cao gầy, dáng bất động như tượng. Gió đêm thổi, tán lá rì rào, nhưng bóng trắng kia không hề lay động.
Tôi nín thở, căng mắt.
– …Tường?
Không có tiếng đáp. Nhưng tôi chắc chắn, đó không phải ảo giác. Ánh trăng sáng đến mức tôi có thể thấy rõ từng đường viền: một chiếc áo trắng nhàu nát, tóc rũ xuống che nửa khuôn mặt.
Toàn thân tôi lạnh buốt.
Tôi muốn hét lên gọi mẹ, nhưng cổ họng nghẹn cứng. Cứ thế, tôi và bóng trắng nhìn nhau. Hay đúng hơn, tôi bị đôi mắt tối sẫm kia hút chặt, không thể rời đi.
Tôi không biết đứng đó bao lâu. Khi lấy lại chút can đảm, tôi mở cửa sổ, cất tiếng run rẩy:
– Cậu… cậu là Tường?
Bóng trắng khẽ động. Một cơn gió lùa qua, lá bàng xào xạc. Rồi… hình như đôi môi nó mấp máy. Tôi căng tai, và thoáng nghe một tiếng thì thầm:
– …Nhớ tôi…
Tôi rùng mình.
Chưa kịp phản ứng, bóng trắng bước một bước về phía hiên. Dáng đi chậm chạp, nhưng mỗi bước như làm nền đất nặng nề rung lên. Tôi lùi lại, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khi còn cách hiên chỉ vài mét, bóng trắng bỗng khựng lại. Ngẩng mặt. Và lần đầu tiên, tôi thấy rõ.
Đó là khuôn mặt xanh tái, đôi mắt trũng sâu, và vết sẹo dài từ thái dương xuống má. Chính là dáng người tôi đã gặp trong thư viện.
Không thể nhầm được. Chính là Tường.
– Tại sao… – Tôi run run – … tại sao cậu lại ở đây?
Bóng trắng không trả lời. Chỉ ngẩng đầu nhìn vầng trăng. Gió đêm thổi mạnh, vạt áo trắng tung bay, mỏng đến mức gần như trong suốt.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra: đây không phải hình hài bình thường. Thứ tôi đang thấy… như thể là bóng ma.
Ý nghĩ ấy khiến tôi lạnh buốt sống lưng. Tôi nắm chặt song cửa, cố kìm cơn run.
Bất ngờ, Tường hạ ánh mắt xuống, nhìn thẳng vào tôi. Giọng khàn đặc vang lên, khe khẽ:
– Đừng để… họ quên tôi.
Tôi nghẹn thở. Những chữ ấy, y hệt trong mơ, y hệt trong những trang sổ.
– Nhưng… chuyện gì đã xảy ra đêm rằm? – Tôi bật hỏi, nước mắt rưng rưng. – Tại sao họ lại phủ nhận cậu?
Gió nổi lên dữ dội. Tán lá bàng rít thành âm thanh như tiếng khóc. Nhưng Tường chỉ lắc đầu.
Rồi cậu xoay người, chậm rãi lùi lại, từng bước tan dần trong ánh trăng. Chỉ vài giây sau, bóng trắng đã biến mất, để lại khoảng sân trống trải, tĩnh lặng đến rợn người.
Tôi sụp xuống bên cửa sổ, tay vẫn bấu chặt song gỗ. Cả người ướt đẫm mồ hôi. Trong lòng tôi bùng lên hai cảm xúc đối lập: sợ hãi tột cùng, và khát khao đi đến cùng sự thật.
Tường tồn tại. Dù là người hay hồn ma, cậu ấy vẫn hiện diện, vẫn để lại dấu vết. Và điều cậu muốn duy nhất: “Đừng để họ quên tôi.”
Hôm sau đến lớp, tôi gần như mất tập trung. Mỗi gương mặt xung quanh đều khiến tôi nghi ngờ: ai trong số họ đã chứng kiến “đêm rằm”? Ai đã nói dối, ai đã im lặng?
Trong giờ ra chơi, tôi khẽ hỏi Hoa – cô bạn lớp phó từng né tránh tôi hôm trước:
– Hoa… đêm rằm năm ngoái, thật sự có chuyện gì xảy ra, đúng không?
Hoa sững người. Đôi môi tái đi. Cô nhìn tôi chằm chằm, như muốn đọc hết suy nghĩ trong tôi. Rồi, giọng run rẩy:
– An… đừng dính vào. Nếu cậu còn nhắc đến cái tên đó, sẽ có chuyện…
– Nhưng cậu ấy vẫn ở đây! – Tôi bật thốt. – Tớ đã thấy Tường, ngay dưới sân nhà mình.
Hoa tái mặt, mắt mở to. Cô buông tập sách trên tay, rơi xuống đất. Sau vài giây, cô cúi xuống nhặt, rồi lao ra khỏi lớp, không nói thêm lời nào.
Tôi ngồi chết lặng. Phản ứng ấy đủ để khẳng định: mọi người đều biết. Họ chỉ không dám thừa nhận.
Chiều hôm đó, khi đi ngang sân sau trường, tôi bất giác ngẩng nhìn bầu trời. Vầng trăng non đang nhú lên, chưa tròn hẳn. Trong lòng tôi bỗng nhói lên một linh cảm mơ hồ:
Đêm rằm kế tiếp đang đến gần. Và cùng với nó, sự thật mà Tường muốn nói có lẽ sẽ trỗi dậy.
Tôi biết mình không còn đường lui. Tôi đã nhìn thấy bóng trắng ngoài sân. Tôi đã nghe giọng nói. Giờ, tôi buộc phải đi đến cùng.