Tôi không biết mình đã bao nhiêu lần bắt gặp anh ta trong những khoảnh khắc mập mờ với cô nữ sinh kia. Lần này, trong ánh đèn mờ của quán cà phê ven đường, cảnh tượng ấy lại một lần nữa đập vào mắt tôi như một cú tát trời giáng.
Anh ta – Lý Mẫn – tay trong tay, lặng lẽ cười đùa, nhìn cô gái trẻ với ánh mắt đầy mật ngọt, như thể cả thế giới này chỉ có riêng cô ta.
Tôi đứng đó, run rẩy, từng cơn giận như lửa thiêu đốt ngực, nhưng sự im lặng lại tràn ngập. Tôi không hét lên, không chửi bới. Thay vào đó, tôi quay về nhà, lòng đau như cắt, nhưng trong đầu chỉ nghĩ một điều: “Mình sẽ không bỏ cuộc. Vì con, mình phải nhẫn nhịn.”
Về đến nhà, tôi đập phá mọi thứ trong cơn điên loạn không kiềm chế được. Chai rượu vỡ tan, kính vỡ tung, bàn ghế lật nhào. Mọi thứ như muốn nát tan dưới bàn tay tôi.
Mẹ chồng đứng đó, nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ. “Con không biết giữ chồng, bất tài vô dụng!” – bà mắng nhiếc. Chị chồng cũng không kém, mỉa mai: “Đáng đời, lấy phải thằng ấy rồi thì biết thế nào là khổ.”
Tôi cắn răng chịu đựng. Nhưng lòng tôi đã sụp đổ từ lâu.
Trong đêm tối, tôi ngồi khóc một mình, không ai biết tôi đau như thế nào.
Ly hôn – đó là quyết định duy nhất còn lại để tôi thoát khỏi cái địa ngục mang tên hôn nhân này. Nhưng rồi, chính con cái – thứ tôi đã dành trọn tình yêu – lại trở thành rào cản, là lý do khiến tôi phải nhẫn nhịn thêm nữa.
Và tôi biết, nếu nhẫn nhịn thêm, có thể mình sẽ mất cả đời…