Sau đêm điên cuồng đập phá căn nhà ấy, tôi không thể ngủ được. Ánh mắt Lý Mẫn với cô nữ sinh kia vẫn hiện rõ trong đầu, như một vết dao sắc bén cứa vào tim. Mẹ chồng vẫn còn lời lẽ mỉa mai, nặng nề như đá đè lên vai tôi. Chị chồng thì cười nhạt, nhìn tôi với ánh mắt không giấu được sự coi thường. Tôi tự hỏi, phải chăng mình thật sự bất tài đến mức không giữ được chồng?
Nhưng tôi không thể bỏ cuộc. Không phải vì tôi yêu anh ta nữa, mà vì con. Đứa trẻ bé bỏng trong bụng, từng đạp những cú nhẹ nhàng, là niềm hy vọng duy nhất để tôi tiếp tục sống.
Ngày hôm sau, tôi thức dậy sớm hơn thường lệ, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Lý Mẫn vẫn như không có chuyện gì xảy ra, nói chuyện nhẹ nhàng với con trai mà không hề nhìn tôi. Tôi cố gắng kìm nén nước mắt, bày biện bữa ăn trong im lặng. Con trai ngơ ngác nhìn mẹ, không hiểu vì sao mẹ lại buồn.
Mẹ chồng bước vào phòng, ánh mắt lạnh lùng nhưng lời nói thì sắc như dao:
— Cảnh Nhiên, em nên học cách làm tròn bổn phận của một người vợ, đừng làm rùm beng chuyện nhà cửa như thế. Ai cũng có lúc khó khăn, đừng để con trai em thấy mẹ nó yếu đuối như vậy.
Tôi chỉ biết gật đầu, không dám tranh luận. Nhưng trong lòng, một ngọn lửa nhỏ bắt đầu cháy lên. Tôi không muốn con tôi lớn lên trong một gia đình đầy rẫy những mâu thuẫn và giả dối như thế này.
Những ngày sau đó trôi qua trong sự nhẫn nhịn và hy sinh. Lý Mẫn vẫn đều đặn đi làm, nhưng tôi biết anh ta dành tâm trí cho cô gái trẻ kia nhiều hơn là cho gia đình. Anh ta về muộn, gọi điện lén lút, những lời nói ngọt ngào mà không phải dành cho tôi.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, dành thời gian cho con trai, lo lắng từng bữa ăn, giấc ngủ, giáo dục con từng chút một. Tôi tự nhủ: “Phải kiên cường lên, vì con.”
Nhưng trong sâu thẳm, tôi biết trái tim mình đang dần khô héo, từng chút từng chút một.
Một buổi chiều cuối tuần, khi Lý Mẫn đi vắng, mẹ chồng gọi tôi vào phòng, giọng nói đầy mỉa mai:
— Thật ra mẹ cũng thấy thương con. Nhưng con nên biết, đàn ông ngoại tình là chuyện bình thường, nếu con đủ khôn ngoan, giữ được anh ta, không phải ngoại tình, thì mới gọi là giỏi.
Tôi nghẹn lời. Thế nhưng, trong lòng tôi chỉ là sự căm phẫn dâng trào. Mẹ chồng không hề đứng về phía tôi, mà còn đẩy tôi vào góc tối sâu hơn.
Chị chồng cũng không buông tha, từng câu từng chữ mỉa mai được thốt ra khi tôi gặp chị ấy trong bữa cơm gia đình:
— Em nên hiểu rằng, chồng con gái người ta không phải của mình thì đừng đòi hỏi nhiều. Rồi sẽ có ngày em nhận ra, chuyện này không thể thay đổi.
Tôi nhìn chị ta, một người phụ nữ suốt đời sống trong nhung lụa, chưa từng phải chịu đựng như tôi, mà lòng tràn ngập sự thương cảm và cả oán hận.
Có một ngày, tôi thầm nghĩ: “Mình sẽ không nhẫn nhịn thêm nữa. Nếu phải chịu đựng, thì sẽ là ngày cuối cùng.”
Tôi bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống mới. Những đêm dài, tôi ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, viết ra những điều mình muốn làm, những nơi mình muốn đến cùng con. Tôi tìm kiếm những thông tin về luật ly hôn, về quyền lợi của mẹ con tôi, về những người có thể giúp đỡ.
Mỗi bước đi là một thử thách, nhưng tôi biết đây là con đường duy nhất để tôi tìm lại sự tự do.
Trong lúc đó, Lý Mẫn vẫn vô tư sống cuộc đời mình, không hề biết rằng vợ mình đang âm thầm chuẩn bị để bước ra khỏi cuộc hôn nhân này. Anh ta vẫn tin rằng tôi sẽ mãi mãi là người vợ cam chịu, không dám phản kháng.
Nhưng tôi đã khác rồi. Tôi không còn là cô gái yếu đuối ngày nào.
Những buổi tối, khi con trai đã ngủ, tôi gọi điện thoại cho một luật sư, nhờ tư vấn và tìm hiểu về các thủ tục ly hôn. Mọi thứ đều xa lạ và khó khăn, nhưng tôi không ngần ngại.
Trong lòng tôi, sự tức giận và quyết tâm dần hòa làm một, biến thành một sức mạnh vô hình giúp tôi vượt qua những ngày tháng đen tối nhất.
Tôi biết, khi quyết định ly hôn, tôi sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, từ sự khinh miệt của gia đình chồng, sự cấm cản của họ, đến những lời dị nghị từ xã hội. Nhưng tôi không còn sợ nữa.
Vì tôi đã nhận ra rằng, giữ một người đàn ông không đáng giá bằng việc giữ gìn sự tự trọng của bản thân.
Một lần nữa, tôi đứng trước gương, nhìn thẳng vào mắt mình. Tôi hứa sẽ không bao giờ cho phép bản thân mình bị tổn thương thêm nữa.
Con trai tôi là món quà quý giá nhất cuộc đời. Và tôi sẽ là người mẹ, người phụ nữ mạnh mẽ nhất để bảo vệ nó.
Ngày hôm sau, tôi nói chuyện thẳng thắn với Lý Mẫn về việc ly hôn.
Anh ta ngạc nhiên, tức giận và mắng chửi. Nhưng tôi không sợ. Tôi đứng thẳng người, nhìn anh ta bằng ánh mắt kiên quyết:
— Anh đã không còn là chồng của em nữa. Đừng nghĩ rằng em sẽ mãi mãi chịu đựng. Con trai chúng ta xứng đáng có một gia đình hạnh phúc, chứ không phải là những vết thương như thế này.
Kể từ đó, tôi bước vào cuộc chiến thực sự để giành lại cuộc sống cho mình và con.
Mặc dù đường phía trước còn nhiều gian nan, nhưng tôi tin rằng, sau cơn mưa, trời sẽ lại sáng.
Tôi sẽ đứng lên, không phải vì ai khác, mà vì chính bản thân tôi.