Sau những ngày tháng dài đằng đẵng đầy đau khổ, cuối cùng tôi cũng dần nhận ra mình có quyền được hạnh phúc. Cuộc sống không thể mãi ngập tràn trong những nước mắt và tổn thương. Tôi đã đi qua quá nhiều, để hôm nay, khi gặp anh, tôi mới biết rằng còn có những điều tốt đẹp đang chờ đón.
Anh tên là Hứa Khang, một người đàn ông bình dị nhưng có trái tim ấm áp và sâu sắc. Gặp anh trong một buổi hội thảo về giáo dục mà tôi tham gia cùng con trai, tôi cảm nhận được sự khác biệt ngay từ lần đầu nói chuyện. Không như những người đàn ông mà tôi từng gặp, anh không nhìn tôi bằng ánh mắt xét đoán hay thương hại, mà là sự tôn trọng và chân thành.
Những ngày tiếp theo, chúng tôi bắt đầu gặp gỡ thường xuyên hơn. Anh không vội vàng, cũng không cố gắng ép buộc tôi mở lòng. Anh hiểu rằng tôi cần thời gian để chữa lành vết thương lòng, và đó là điều tôi luôn trân trọng.
Hứa Khang luôn dành thời gian chơi đùa cùng con trai tôi, hỏi han từng ngày của chúng tôi. Con tôi dần dần quen với sự hiện diện của anh, và điều đó khiến tôi cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.
Tôi nhớ lại những ngày tháng khi còn bên Lý Mẫn – sự lạnh nhạt, phản bội, những cú sốc tinh thần mà tôi không thể kể hết. Nhưng giờ đây, tôi cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng: đây là một người đàn ông muốn cùng tôi xây dựng một gia đình, không phải chỉ sống vì bản thân anh ta.
Những buổi tối, khi ngồi bên nhau uống trà, anh nhẹ nhàng hỏi tôi về những ước mơ còn dang dở. Tôi kể anh nghe về những dự định bị đứt quãng, những năm tháng tôi đã bỏ lỡ để cố gắng giữ gìn hôn nhân tan vỡ.
Anh luôn lắng nghe, không phán xét, chỉ đơn giản là muốn hiểu tôi hơn.
Tình cảm ấy không đến nhanh, cũng không quá ồn ào. Nhưng từng chút từng chút một, nó thấm vào tim tôi, giúp tôi quên đi nỗi đau quá khứ.
Tôi biết mình đang bước sang một trang mới của cuộc đời, và lần này, tôi không muốn để mình thất bại.
Tuy nhiên, chuyện quá khứ không dễ dàng để tôi bỏ lại phía sau.
Một ngày nọ, trong lúc tôi đang chuẩn bị bữa tối, điện thoại reo lên một tin nhắn khiến tim tôi nghẹn lại: một bức ảnh chụp Lý Mẫn bị nhóm phụ huynh cô nữ sinh kia bắt quả tang, đang bị họ mắng nhiếc và giằng co dữ dội.
Dòng chữ kèm theo đầy cay đắng: “Hãy để anh ta trả giá cho những gì đã làm!”
Tôi thở dài, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa xót xa. Cuối cùng, anh ta cũng không thể tránh khỏi quả báo.
Nhưng tôi không còn muốn dính líu thêm vào cuộc sống của anh ta. Tôi đã chọn con đường của riêng mình, một con đường tươi sáng hơn.
Hứa Khang đứng bên cạnh tôi, nắm lấy bàn tay tôi, nói nhẹ nhàng:
— “Em không cần phải gánh thêm nỗi đau đó nữa. Hãy để quá khứ ngủ yên, và chúng ta cùng nhìn về tương lai.”
Tôi gật đầu, cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa trong lòng.
Chúng tôi bắt đầu sống cùng nhau trong một căn nhà nhỏ, đủ ấm áp cho ba mẹ con. Mỗi ngày trôi qua là một ngày tôi cảm thấy mình được sống đúng nghĩa, được yêu thương và bảo vệ.
Con trai tôi ngày một lớn lên khỏe mạnh, học giỏi và biết yêu thương mẹ hơn bao giờ hết. Cậu bé thường gọi Hứa Khang là “bố Khang”, một cái tên thân thương mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến khi còn trong cuộc hôn nhân trước.
Tôi cũng bắt đầu xây dựng lại sự nghiệp của mình, tham gia các khóa học để nâng cao kỹ năng, và dần dần tìm được công việc ổn định. Tôi muốn chứng minh với chính mình và những người từng khinh thường tôi rằng, tôi hoàn toàn có thể tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình.
Dù đôi lúc nhớ về những ngày đau khổ, tôi không còn bị nó đè nặng nữa. Mỗi lần nghĩ đến quá khứ, tôi chỉ thấy mình mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn.
Gia đình chồng cũ giờ đây cũng không còn là điều khiến tôi phải lo lắng. Họ đã đánh mất Lý Mẫn khi không nhận ra giá trị của một người phụ nữ chân thành như tôi.
Tôi không còn hận thù, không còn oán giận, chỉ có lòng biết ơn vì chính những thử thách đó đã khiến tôi trở thành người phụ nữ hôm nay.
Và quan trọng nhất, tôi biết rằng, tôi đã có một gia đình mới, nơi tôi được yêu thương thật sự.