Sau cuộc nói chuyện quyết liệt với Lý Mẫn về việc ly hôn, tôi tưởng rằng anh ta sẽ thay đổi. Nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại. Anh ta cười khẩy, coi lời nói của tôi như một trò đùa.
— “Em nghĩ em có thể bỏ anh dễ thế sao? Đừng quên, em đang dựa vào con trai để giữ anh. Nếu không có nó, em chỉ là một người phụ nữ thất bại thôi.” — Lý Mẫn nhếch mép nói, giọng đầy khinh miệt.
Lời nói ấy như một nhát dao cắt thẳng vào tim tôi, nhưng cũng làm tôi tỉnh ngộ hơn bao giờ hết. Tôi không phải là người phụ nữ thất bại. Tôi là người mẹ, người vợ – và quan trọng nhất, tôi là chính mình.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu lên kế hoạch cụ thể hơn cho việc ly hôn. Tôi tìm đến một luật sư thân thiện, người đã từng giúp nhiều phụ nữ trong tình cảnh như tôi. Họ bảo tôi phải chuẩn bị tâm lý cho cuộc chiến pháp lý, vì Lý Mẫn không phải người dễ dàng buông tha.
Nhưng tôi không sợ. Tôi đã quá quen với những trận chiến âm thầm suốt nhiều năm qua.
Gia đình chồng vẫn tiếp tục chỉ trích tôi. Mẹ chồng, với những lời cay nghiệt, nói rằng tôi đang phá hủy hạnh phúc gia đình, rằng tôi không biết trân trọng người đàn ông của mình. Chị chồng thì thỉnh thoảng ghé vào nhà, nói những câu đầy mỉa mai:
— “Cảnh Nhiên, giờ em muốn ly hôn thật rồi sao? Anh ấy là của gia đình này, không phải thứ đồ chơi mà em thích bỏ là bỏ.”
Những lời ấy làm tôi chua chát, nhưng cũng khiến tôi thêm kiên định. Tôi biết mình phải làm tất cả để thoát khỏi vòng xoáy ngột ngạt này.
Một buổi chiều, khi tôi cùng con đi dạo công viên gần nhà, tôi gặp lại người bạn cũ – chị Mai, một người phụ nữ độc lập và mạnh mẽ, đang làm quản lý một công ty nhỏ. Chị nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm:
— “Cảnh Nhiên, em đừng sợ, hãy nghĩ cho bản thân và con em. Đừng để người khác quyết định cuộc đời em.”
Chị Mai giúp tôi rất nhiều, từ việc khuyên bảo tinh thần đến giới thiệu những công việc bán thời gian để tôi có thể tự lập tài chính.
Tôi bắt đầu đi làm trở lại, dù chỉ là công việc nhỏ, nhưng đó là bước đi đầu tiên để tôi đứng trên đôi chân mình. Con trai tôi cũng hiểu rằng mẹ đang thay đổi, cậu bé tươi cười hơn, ít khóc nhè và chăm ngoan hơn.
Tuy nhiên, Lý Mẫn không chịu buông tha. Anh ta bắt đầu chơi trò tâm lý chiến, gọi điện quấy rối, tìm cách đe dọa và ép tôi quay lại.
Một lần, khi tôi đang dắt con đi siêu thị, anh ta xuất hiện, giọng nói đầy đe dọa:
— “Cảnh Nhiên, em đừng nghĩ mình có thể thoát khỏi anh dễ dàng thế. Con trai là tài sản của anh, em sẽ không bao giờ được phép tách nó ra khỏi anh.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, không run sợ:
— “Anh không phải là cha duy nhất của con tôi. Tôi sẽ làm mọi cách để bảo vệ con, ngay cả khi phải đánh đổi cả cuộc đời mình.”
Lý Mẫn tức giận bỏ đi, còn tôi biết rằng con đường phía trước sẽ còn nhiều sóng gió.
Nhưng tôi cũng hiểu rằng, nếu không bước tiếp, không đứng lên, tôi và con trai sẽ mãi sống trong bóng tối đó.
Trong một lần đi làm về muộn, tôi nhận được tin nhắn từ người phụ huynh của cô nữ sinh mà Lý Mẫn cặp kè.
Họ không giấu giếm sự tức giận và dằn mặt anh ta vì hành vi phản bội và làm tổn thương con gái họ. Thậm chí họ đe dọa sẽ đưa sự việc ra pháp luật nếu Lý Mẫn không chịu chịu trách nhiệm.
Tôi đọc tin nhắn mà không khỏi mỉm cười. Đây là lúc kẻ phản bội bắt đầu nhận hậu quả.
Vài tuần sau đó, tôi nghe tin Lý Mẫn bị mất việc, danh tiếng tiêu tan, bị gia đình cô gái kia quay lưng. Tên anh ta giờ đây không còn là “ông chủ” trong gia đình, mà chỉ là kẻ bị khinh bỉ.
Tôi vẫn tiếp tục sống cuộc sống của mình, ngày một trưởng thành và mạnh mẽ hơn. Mọi vết thương trong lòng bắt đầu lành lại, để nhường chỗ cho hy vọng và tình yêu thực sự.
Một buổi chiều cuối tuần, tôi tình cờ gặp anh – người đàn ông mà sau này sẽ trở thành chồng tôi.
Anh không giàu có, không nổi tiếng, chỉ là một người bình thường với ánh mắt chân thành và nụ cười ấm áp.
Anh gọi tôi là “chị”, gọi con tôi là “bé”, và không bao giờ ngần ngại giúp đỡ hai mẹ con tôi khi cần.
Cứ thế, tình cảm giữa chúng tôi dần dần phát triển. Anh là người đầu tiên khiến tôi cảm nhận được sự an toàn thực sự, chứ không phải sự gò bó hay bất an.
Tôi bắt đầu mở lòng, học cách yêu thương mà không sợ bị tổn thương.
Con trai tôi cũng quý anh ấy. Cậu bé vui vẻ hơn, mạnh mẽ hơn, và tôi biết, đây chính là gia đình mà tôi hằng mong muốn.
Tôi không quên những ngày tháng đen tối đã qua, nhưng tôi cũng không để nó cản bước mình.
Tôi tin rằng, mỗi người phụ nữ đều xứng đáng được sống trong hạnh phúc và tự do.