Những ngày tháng bên Hứa Khang và con trai vẫn trôi qua nhẹ nhàng, ấm áp như một khúc hát ru dịu dàng giữa bộn bề cuộc sống. Nhưng tôi biết, hạnh phúc không phải lúc nào cũng chỉ có niềm vui, mà đôi khi cần những khoảnh khắc để học cách mở lòng và tin tưởng một lần nữa.
Từ sau khi nhận được tin nhắn đe dọa và có những hành động quấy rối từ phe cánh Lý Mẫn, tôi đã cẩn trọng hơn trong mọi việc. Nhưng Hứa Khang thì khác. Anh luôn cố gắng tạo ra những không gian riêng tư, những khoảnh khắc chỉ có hai người để tôi có thể thư giãn và cảm nhận được tình yêu.
Một buổi tối cuối tuần, sau khi con trai đã ngủ say, Hứa Khang chuẩn bị một bữa tối nhỏ trong căn bếp ấm cúng. Anh mời tôi ngồi xuống, rót cho tôi một ly rượu vang đỏ, ánh nến lung linh phản chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của anh.
“Em đã trải qua rất nhiều đau thương, và anh biết em chưa từng dễ dàng mở lòng với ai nữa,” anh nói, giọng trầm ấm như tiếng thì thầm của gió. “Nhưng anh muốn em biết, anh sẽ luôn ở đây, không rời bỏ em, dù thế nào đi nữa.”
Tôi nhìn vào đôi mắt chân thành đó, thấy trong đó là sự kiên định và yêu thương. Một phần trong tôi như được chữa lành, những vết thương cũ dần khép lại.
“Tôi... tôi đã sợ rất nhiều,” tôi thổn thức, giọng nghẹn ngào. “Sợ rằng mình sẽ lại bị tổn thương, sợ rằng hạnh phúc sẽ không bao giờ thuộc về tôi.”
Anh nắm lấy tay tôi, ấm áp và chắc chắn:
— “Em không cần phải sợ nữa. Anh sẽ cùng em bước qua tất cả.”
Tôi cảm thấy trái tim mình dần mở rộng, đón nhận sự quan tâm và yêu thương mà tôi từng nghĩ mình không xứng đáng có được. Dưới ánh nến lung linh, tôi cảm nhận được một điều rất giản dị nhưng quý giá: đó là cảm giác được yêu thương thật sự.
Ngày hôm sau, khi thức dậy bên cạnh con trai và Hứa Khang, tôi tự nhủ mình sẽ không để quá khứ chi phối cuộc đời nữa. Tôi cần sống vì chính mình và vì con.
Trong những ngày tiếp theo, tôi bắt đầu chăm sóc bản thân nhiều hơn. Tôi dành thời gian đọc sách, tham gia các khóa học kỹ năng mềm và cả những buổi gặp gỡ với bạn bè mới. Tôi muốn mình không chỉ là người mẹ, mà còn là một người phụ nữ tự do, độc lập và hạnh phúc.
Hứa Khang luôn ủng hộ tôi mọi quyết định. Anh thường nhắn tin động viên khi tôi bận rộn, và luôn xuất hiện bất ngờ với những món quà nhỏ đầy ý nghĩa.
Tình cảm giữa chúng tôi ngày một sâu sắc. Những lúc bên nhau, tôi cảm thấy được bình yên và trọn vẹn, một cảm giác mà tôi từng nghĩ chỉ là giấc mơ xa vời.
Tuy nhiên, cuộc sống không bao giờ suôn sẻ tuyệt đối. Một buổi chiều, khi tôi đang đón con trai tan học, có một người phụ nữ lạ mặt tiến đến gần.
“Cô là Cảnh Nhiên phải không? Tôi là mẹ của cô nữ sinh mà Lý Mẫn từng phản bội. Tôi muốn nói chuyện với cô,” bà ta nói, ánh mắt nghiêm nghị.
Tôi hơi bối rối nhưng vẫn giữ bình tĩnh:
— “Chào chị, tôi là Cảnh Nhiên. Mời chị ngồi, chúng ta nói chuyện.”
Bà ta kể cho tôi nghe những chuyện về Lý Mẫn mà tôi không biết. Rằng anh ta đã lừa dối cô gái ấy không chỉ một lần, rằng anh ta là người vô trách nhiệm và không hề quan tâm đến hậu quả của hành động mình.
Nghe những lời đó, tôi vừa giận vừa thương. Giận vì sự phản bội của chồng cũ đã làm tổn thương quá nhiều người, thương vì cô gái kia cũng là một nạn nhân như tôi.
Bà mẹ ấy nhìn tôi, nói:
— “Tôi biết chị đã chịu đựng rất nhiều. Nhưng tôi muốn chị biết, chúng ta không đơn độc. Tôi cũng đang làm mọi cách để bảo vệ con gái mình, và cũng muốn nhìn thấy Lý Mẫn nhận lấy hậu quả xứng đáng.”
Từ cuộc gặp đó, tôi và bà ta trở nên thân thiết hơn. Chúng tôi trao đổi thông tin, hỗ trợ nhau trong cuộc chiến pháp lý và cùng nhau tìm cách giúp những người phụ nữ bị tổn thương như chúng tôi đứng lên.
Cuộc sống mới của tôi không chỉ là tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình nữa, mà còn là hành trình tự chữa lành và giúp đỡ những người phụ nữ khác.
Tôi cảm nhận được sức mạnh của sự đoàn kết, của tình người vượt qua mọi rào cản và đau thương.
Hứa Khang luôn đứng sau tôi, là chỗ dựa vững chắc để tôi có thể tự do thể hiện chính mình và theo đuổi những ước mơ.
Một buổi tối, khi cả hai ngồi trên ban công ngắm sao trời, tôi hỏi anh:
— “Anh có nghĩ rằng, tất cả những gì xảy ra với chúng ta đều có lý do?”
Anh cười nhẹ:
— “Anh tin là vậy. Đôi khi, ta phải trải qua những điều tồi tệ nhất để biết trân trọng hạnh phúc thực sự.”
Tôi gật đầu, cảm thấy lòng mình thanh thản hơn bao giờ hết.
Và tôi biết, từ giờ trở đi, tôi sẽ không bao giờ để mình bị tổn thương thêm lần nữa.
Tôi sẽ sống vì chính mình, vì con trai, và vì tình yêu chân thành mà tôi đang có.