nhiệt độ cơ thể 39°c

Chương 3: Liệu pháp cảm xúc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng, ánh nắng chiếu qua rèm, hắt lên mảng tường trắng tinh.

Tống Noãn tỉnh dậy, nghe tiếng gõ cửa khe khẽ.

“Vào đi.”

Cửa mở, bác sĩ Trần bước vào, áo blouse trắng phẳng phiu, khuôn mặt nghiêm túc như mọi khi.

Anh đặt tập hồ sơ xuống bàn, giọng trầm thấp:

“Hôm nay chúng ta thử một phương pháp mới. Tôi đã xin phép trưởng khoa rồi.”

“Phương pháp gì vậy?”

“Liệu pháp cảm xúc.”

Cô nhướng mày: “Nghe như trị liệu tâm lý?”

“Gần giống vậy. Nhưng với trường hợp của cô, tôi cần đo mức phản ứng thân nhiệt dựa trên cảm xúc và môi trường tiếp xúc.”

Anh nói bằng giọng hoàn toàn chuyên nghiệp, nhưng khi mắt hai người chạm nhau, cả không khí trong phòng như nóng thêm vài độ.

Cô khẽ nghiêng đầu, mỉm cười:

“Anh định thử bằng cách nào?”

“Cô chỉ cần thả lỏng. Tôi sẽ đo phản ứng cơ thể mỗi khi cô cảm thấy thoải mái hoặc lo lắng.”

“Nghe có vẻ dễ.”

“Không dễ đâu.” – anh nói khẽ, mở hộp dụng cụ y tế, lấy ra máy đo cầm tay.

“Cô cho phép tôi kiểm tra tiếp xúc trực tiếp chứ?”

Cô nhìn anh một lát rồi gật đầu.

“Tôi tin anh, bác sĩ Trần.”

Anh đeo găng tay, ngồi xuống ghế cạnh giường. Khoảng cách rất gần, chỉ cần hơi nghiêng người là chạm vào nhau.

Anh đặt đầu cảm biến lên cổ tay cô. Nhiệt độ 37,9°C.

“Cô cảm thấy sao?”

“Ổn. Chỉ hơi hồi hộp.”

Cô mím môi, nhìn ngón tay anh đang giữ cổ tay mình — vừa vững chắc vừa dịu dàng.

Cảm giác nóng từ da lan dần lên cánh tay, khiến cô quên mất phải hít thở đều.

Anh ghi chép, rồi khẽ nói:

“Giờ tôi sẽ thử thay đổi điều kiện môi trường. Nếu cô thấy không thoải mái, hãy nói ngay.”

Anh tháo găng tay, để da tay mình tiếp xúc trực tiếp với cổ tay cô.

Khoảnh khắc ấy, Tống Noãn giật mình, cơ thể run nhẹ.

Một luồng ấm áp lan tỏa, nhưng kỳ lạ thay, máy đo lại hạ xuống 37,4°C.

Anh nhìn con số, rồi nhìn cô.

“Cô thấy sao?”

“Nhẹ hơn... tim vẫn đập nhanh, nhưng không nóng nữa.”

Anh thu tay lại, tránh ánh nhìn của cô.

“Rõ ràng tiếp xúc vật lý có tác dụng. Tôi sẽ ghi nhận kết quả này.”

Cô nghiêng đầu, cười nhẹ:

“Vậy anh có định… duy trì liệu pháp này không?”

Anh im lặng, chỉ nghe thấy tiếng bút viết đều đều lên giấy.

Nhưng ở góc áo anh, ngón tay vẫn còn run khẽ.

Buổi trưa, cô ngồi trên giường ăn cháo, còn anh ở bàn làm việc gần đó.

Bầu không khí yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng muỗng chạm bát.

“Anh Trần,” cô gọi, giọng nhẹ.

“Hửm?”

“Nếu tôi khỏi bệnh, anh sẽ thôi gặp tôi chứ?”

Anh ngẩng lên, hơi ngạc nhiên.

“Cô hỏi vậy làm gì?”

“Vì tôi sợ.”

“Sợ gì?”

“Sợ khi hết sốt, tôi lại không tìm được lý do để gặp anh nữa.”

Câu nói ấy khiến không khí như ngưng lại.

Anh nhìn cô, ánh mắt vừa dịu dàng vừa phức tạp.

Một bệnh nhân nói vậy — không phải chuyện nên tiếp tục.

Nhưng trong lòng anh, có thứ gì đó mềm đi, không cưỡng lại được.

“Cô nên tập quen với việc tự điều chỉnh.”

“Còn anh?”

“Còn tôi… phải học cách giữ khoảng cách.”

Cô cúi đầu, khẽ cười, giọng rất nhỏ:

“Bác sĩ nói vậy nghe giống người đang cố thuyết phục chính mình hơn.”

Buổi chiều, anh mang đến một bản báo cáo và bộ cảm biến mới.

“Chúng ta sẽ thử lần cuối. Nếu kết quả ổn định, cô có thể xuất viện sớm.”

Cô gật đầu, nhưng trong lòng lại thấy hụt hẫng.

Anh ngồi cạnh, gắn cảm biến lên cổ tay cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau — không còn là bệnh nhân và bác sĩ nữa, mà là hai tâm hồn cùng bước qua ranh giới của lý trí.

Cô nói khẽ:

“Anh biết không, mỗi lần anh chạm vào, tôi không còn sợ sốt nữa.”

Anh ngừng tay, hít một hơi thật sâu.

“Tống Noãn, đừng nói như vậy. Tôi không muốn cô phụ thuộc vào tôi.”

“Nhưng cơ thể tôi lại chọn anh.”

Cô nhìn anh, ánh mắt không trốn tránh.

“Có lẽ vì anh khiến tôi thấy an toàn hơn bất cứ ai.”

Duy An im lặng. Anh biết mình phải dừng lại, nhưng trái tim lại phản bội.

Một sợi tóc cô rơi xuống má, anh vô thức đưa tay gạt, đầu ngón tay lướt qua làn da mềm như tơ.

Giây phút ấy, nhiệt kế kêu tít một tiếng — thân nhiệt giảm còn 36,8°C.

Cả hai đều sững người.

Cô cười, thì thầm:

“Thấy chưa? Anh đúng là liều thuốc của tôi.”

Anh khẽ nhắm mắt, giọng trầm khàn:

“Còn cô… là căn bệnh tôi không thể chữa khỏi.”

Tối hôm đó, khi cô đã ngủ, anh vẫn ngồi bên ngoài phòng bệnh.

Trưởng khoa đi ngang, đặt tay lên vai anh:

“Cậu có vẻ suy nghĩ nhiều.”

“Em sợ mình đã vượt giới hạn, thầy à.”

“Đôi khi, cảm xúc cũng là một phần của y học, Trần Duy An ạ. Chỉ cần cậu đừng để nó khiến mình đánh mất lý trí.”

Anh gật đầu, nhìn qua lớp kính.

Trong ánh sáng dịu, Tống Noãn nằm yên, khuôn mặt bình thản.

Nhiệt độ cơ thể 36,7°C — hoàn toàn bình ổn.

Nhưng trong lòng anh, có thứ gì đó đang dâng lên, nóng hơn cả sốt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×