Bệnh viện sáng nay tràn ngập ánh nắng vàng nhạt.
Tống Noãn gấp lại chăn, sắp xếp túi đồ, chuẩn bị rời phòng bệnh. Cô đã ở đây gần hai tuần, thân nhiệt cuối cùng cũng ổn định quanh 36,7°C.
Cửa phòng mở, bác sĩ Trần bước vào, tay cầm tập hồ sơ và một hộp nhỏ.
“Cô được xuất viện.”
Anh nói, giọng đều, nhưng ánh mắt lại không giấu nổi chút luyến tiếc.
“Cuối cùng cũng hết sốt rồi.” Cô cười, xếp lại tóc sau tai.
“Nhưng tôi sẽ phải tái khám chứ?”
“Ba ngày sau quay lại đo thân nhiệt. Nếu ổn, có thể dừng điều trị.”
“Còn liệu pháp cảm xúc?”
“Không cần nữa.” – anh trả lời nhanh hơn dự định.
Rồi như sợ lời mình quá dứt khoát, anh thêm nhỏ: “Cô có thể… thử tập ổn định cảm xúc bằng cách khác.”
Tống Noãn cười khẽ, ánh mắt trong veo:
“Tôi sẽ cố. Nhưng tôi không chắc… cơ thể mình có nghe lời.”
Anh im lặng, không dám nhìn thẳng cô.
Khoảnh khắc ấy, anh hiểu — việc để cô đi, có lẽ sẽ khiến bản thân anh khó bình tĩnh hơn cô nhiều lần.
Chiều hôm đó, cô bước ra khỏi cổng bệnh viện.
Trời trong, nắng vàng rực rỡ, nhưng bàn tay cô lại lạnh.
Điện thoại rung: tin nhắn từ số lạ.
“Đừng quên uống nhiều nước. Nếu thân nhiệt tăng, báo ngay.”
Chỉ sáu chữ ký tên: Bác sĩ Trần.
Cô nhìn dòng chữ ấy rất lâu, rồi bật cười.
Giọng anh như vẫn vang trong đầu, trầm và điềm đạm, mà mỗi từ lại khiến tim cô ấm đến lạ.
Ba ngày sau.
Cô quay lại bệnh viện đúng hẹn.
Y tá đo thân nhiệt, 36,9°C – hoàn hảo.
“Bác sĩ Trần đang họp, cô chờ chút nhé.”
Tống Noãn gật đầu, ngồi xuống ghế chờ.
Phía xa, cô thấy anh đi ngang qua hành lang, áo blouse trắng, dáng cao, bước đi nhanh.
Cô định gọi, nhưng anh không nhìn thấy.
Lát sau, anh quay lại, vừa thấy cô đã khựng người.
“Cô đến rồi à?”
“Ừ. Tôi khỏe hơn rồi.”
“Rất tốt.” – anh gật, mắt lảng đi. “Giữ thói quen ăn uống điều độ, nghỉ ngơi đúng giờ.”
“Chỉ thế thôi à?”
“Còn gì nữa sao?”
“Không có gì.” – cô cười, cúi đầu.
Nhưng trong lòng, có thứ gì đó nghẹn lại.
Tối hôm đó, tại căn hộ của mình, Tống Noãn ngồi đọc báo cáo công việc.
Cô làm trong lĩnh vực thiết kế – công việc vốn yêu cầu tập trung cao, nhưng đêm nay, từng dòng chữ đều nhòe đi.
Cô sờ trán. Nóng.
Nhiệt kế trên bàn nhảy số: 38,2°C.
Cô bật cười chua chát.
Ba ngày. Cô chỉ rời xa anh ba ngày thôi, cơ thể đã bắt đầu phản ứng.
Điện thoại rung. Là tin nhắn từ anh:
“Kết quả kiểm tra ban chiều của cô rất tốt. Chúc ngủ ngon.”
Cô không trả lời. Chỉ nhìn màn hình đến khi nó tự tắt.
Rồi cô nằm xuống, kéo chăn, cố ngủ.
Nhưng càng nhắm mắt, hình ảnh anh càng rõ — ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói trầm, bàn tay ấm áp.
Cô xoay người. Sốt đã 38,5°C.
Sáng hôm sau, anh nhận được cuộc gọi từ điều dưỡng:
“Bác sĩ Trần, bệnh nhân Tống Noãn vừa nhập viện lại.”
“Gì cơ?”
Anh gần như chạy đến phòng cấp cứu.
Cô nằm trên giường, khuôn mặt đỏ ửng, hơi thở gấp.
Anh bước nhanh đến, tay chạm vào trán cô — nóng rực.
“Cô lại không nghe lời tôi rồi.”
Cô mở mắt, cười yếu:
“Tôi nghe lời mà. Chỉ là… tôi nhớ anh.”
Anh khựng người.
Câu nói đơn giản, nhẹ tênh, nhưng khiến mọi lớp phòng bị trong anh sụp đổ.
“Không được nói linh tinh.”
“Không linh tinh đâu. Cơ thể tôi nói thật mà.”
Cô nhắm mắt, hơi thở yếu ớt. “Chỉ khi anh ở cạnh, tôi mới không thấy nóng nữa…”
Anh nắm chặt tay, cảm giác giằng co đến nghẹt thở.
Là bác sĩ, anh không được để cảm xúc chi phối.
Nhưng nhìn cô như thế này, anh lại chẳng còn đủ lý trí để đứng yên.
Anh ra lệnh cho điều dưỡng truyền dịch, rồi tự mình ngồi bên cạnh.
Sau khi mọi người rời đi, phòng chỉ còn hai người.
“Cô làm tôi thật sự bối rối đấy, Tống Noãn.”
Cô mở mắt, nụ cười nhẹ:
“Bác sĩ cũng biết bối rối à?”
Anh không đáp, chỉ lặng lẽ đặt tay lên cổ tay cô — cảm giác ấm áp lan ra.
Máy theo dõi kêu tít một tiếng: 37,5°C.
Cô cười, giọng khẽ run:
“Anh thấy chưa? Cơ thể tôi vẫn… trung thực như cũ.”
Anh cúi đầu, giọng khàn đi:
“Cô đừng thử tôi nữa. Tôi không chắc còn kiểm soát được mình đâu.”
Cô không trả lời, chỉ lặng im nhìn anh.
Ánh mắt ấy, ướt và dịu, như có thể khiến mọi ranh giới tan biến.
Trời về khuya.
Anh vẫn ngồi bên giường, không rời.
Cô đã ngủ, hơi thở đều đặn, thân nhiệt ổn định.
Anh nhìn khuôn mặt ấy trong ánh đèn mờ, bỗng nhận ra — mình không còn phân biệt nổi đâu là trách nhiệm, đâu là cảm xúc.
Khi anh khẽ đứng dậy rời đi, cô mở mắt, khẽ thì thầm trong mơ:
“Đừng đi…”
Anh dừng lại. Một giây, rồi hai.
Cuối cùng, anh quay lại, ngồi xuống ghế.
“Ngủ đi. Tôi ở đây.”
Trên màn hình máy đo, con số 36,8°C sáng lên — hoàn hảo như một định mệnh.