Buổi sáng trong bệnh viện thành phố luôn bắt đầu bằng tiếng bước chân vội vã và mùi thuốc khử trùng thoang thoảng.
Tạ Dịch An đứng trước bảng thông báo ca mổ, ánh mắt trầm tĩnh như mặt nước hồ mùa thu. Áo blouse trắng trên người phẳng phiu đến mức không có nếp gấp, cổ tay áo gọn gàng, đồng hồ hiển thị đúng bảy giờ ba mươi.
Anh là bác sĩ phẫu thuật ngoại tổng quát – khoa có tần suất cấp cứu cao nhất bệnh viện. Công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, chính xác, và hơn hết là cái đầu lạnh.
Người khác thường đùa rằng, anh giống như dao mổ – lạnh, sắc và chuẩn xác đến đáng sợ.
“Bác sĩ Tạ, bệnh nhân ca 312 chuẩn bị xong rồi ạ.”
Cô y tá trẻ bước tới, giọng kính cẩn.
Anh gật đầu, khẩu trang đã đeo lên, giọng thấp trầm: “Đi thôi.”
Ca mổ kéo dài gần bốn tiếng. Khi bước ra, trán anh lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt vẫn bình thản. Cảm giác mệt mỏi len lỏi trong từng ngón tay, nhưng anh chỉ tháo găng, rửa tay, thay áo blouse khác rồi trở lại phòng làm việc như thể đó là chuyện bình thường nhất.
Tạ Dịch An đã quen với nhịp sống như thế — ngày nối ngày, ca nối ca, những khuôn mặt bệnh nhân khác nhau nhưng ánh mắt mong chờ lại giống nhau.
Anh chưa bao giờ than vãn. Chỉ im lặng làm việc, lặng lẽ cống hiến, rồi lại lặng lẽ rời đi khi đêm khuya trùm xuống bệnh viện.
Người trong khoa nói anh “khó gần”, “lạnh lùng”, “không cảm xúc”.
Nhưng chẳng ai biết, đằng sau sự lạnh nhạt ấy là ký ức đã từng khiến anh không dám mở lòng.
Ba năm trước, anh từng có một người yêu — đồng nghiệp cùng khoa, tên Trần Nhã. Cô dịu dàng, hoạt bát, thích cười và thích trêu anh. Hai người từng dự định sau khi anh hoàn thành khóa tu nghiệp nước ngoài sẽ tổ chức hôn lễ.
Nhưng một đêm mưa, Trần Nhã gặp tai nạn giao thông trên đường đến bệnh viện trực cùng anh.
Khi xe cấp cứu đến, chính anh là người cầm dao mổ.
Ca phẫu thuật kéo dài suốt ba tiếng, cuối cùng, trái tim cô vẫn ngừng đập dưới tay anh.
Từ hôm ấy, anh không còn tin vào “nếu như”, không tin vào “định mệnh”, chỉ tin rằng mọi thứ có thể mất đi bất kỳ lúc nào, dù anh cố hết sức.
Anh ghét mưa — vì đêm mưa ấy đã lấy đi người con gái anh yêu.
Thế nên khi anh che ô cho một cô gái lạ giữa cơn mưa đầu hạ, chính anh cũng thấy lạ với bản thân mình.
Lạ vì không còn cảm thấy nặng nề.
Lạ vì khi nhìn thấy ánh mắt trong veo ấy, anh lại muốn bước chậm hơn một chút, để chiếc ô có thể che trọn người cô.
Buổi trưa, anh ngồi trong căn tin bệnh viện, mở hộp cơm đơn giản. Cạnh đó, bác sĩ Trần – đồng nghiệp thân nhất của anh – ngồi xuống, vừa ăn vừa trêu:
“Dạo này thấy cậu hay đi ngang quán cà phê đầu ngõ, sao thế? Có cô nhân viên xinh nào lọt vào mắt cậu à?”
Tạ Dịch An ngẩng lên, ánh mắt bình thản: “Cà phê ở đó ngon.”
“Ngon đến mức ngày nào cũng uống?” Trần bật cười, “Thôi đừng giả vờ. Tôi thấy rõ hôm qua cậu đứng dưới hiên chờ ai đấy.”
Anh không đáp, chỉ tiếp tục ăn.
Trần khẽ huýt sáo: “Lạnh lùng thế này bảo sao người ta gọi là ‘bác sĩ băng tuyết’. Cậu mà cười thêm chút, chắc nửa khoa nữ sẽ ngất.”
“Cậu nói nhiều quá.”
Giọng anh vẫn đều, nhưng khóe môi khẽ nhếch – chút gì đó như thoáng qua rồi biến mất.
Chiều muộn, anh nhận ca bệnh nhi cần khâu vết thương ở tay.
Đứa bé khóc nức nở, giãy giụa khiến y tá phải giữ chặt.
Anh nhẹ giọng: “Đừng sợ, chỉ đau chút thôi.”
Đứa bé mếu máo: “Bác sĩ lạnh lùng lắm, không biết cười đâu.”
Anh sững vài giây, rồi bất ngờ nói: “Vậy nếu tôi cười, cháu sẽ nín chứ?”
Thằng bé mở to mắt. Anh mỉm cười – nụ cười hiếm hoi, nhẹ và hiền đến mức mọi người trong phòng đều ngạc nhiên.
“Thấy chưa, bác sĩ biết cười rồi.”
Đứa bé nhìn anh, thôi khóc, ngoan ngoãn để anh khâu.
Y tá đứng bên, khẽ thở ra. Còn Tạ Dịch An, trong khoảnh khắc ấy, chợt nhớ đến nụ cười rạng rỡ của Lâm Hạ dưới ô mưa hôm nào.
Có lẽ, lâu lắm rồi anh mới biết thế nào là cười mà không cố.
Tối đến, khi công việc xong xuôi, anh định về thì nhận được tin nhắn.
Số lạ, nhưng nội dung khiến anh thoáng mỉm cười:
“Anh ơi, hôm nay quán có bánh ngọt mới, nếu anh rảnh ghé thử nha.
— Lâm Hạ 🍰”
Anh không nhớ đã từng cho cô số điện thoại, có lẽ cô xin từ quản lý quán.
Anh gõ lại chậm rãi:
“Được. Mai tôi qua.”
Hôm sau, khi bước vào quán “Blue Rain”, anh vẫn là dáng vẻ quen thuộc — áo sơ mi trắng, gương mặt điềm đạm. Nhưng khác với lần trước, ánh nhìn anh ấm hơn.
Lâm Hạ đang đứng ở quầy, tóc cột gọn, áo đồng phục màu be. Thấy anh, cô sáng mắt:
“Anh đến rồi!”
Anh khẽ gật, giọng thấp: “Bánh ngọt đâu?”
“Đây ạ!” Cô mang ra một đĩa nhỏ: bánh mousse chanh dây, màu vàng nhạt, bên trên trang trí cánh hoa khô. “Anh thử đi, tôi làm đó.”
Anh cầm nĩa, cắt miếng nhỏ. Vị chua nhẹ hòa với ngọt thanh, mát lạnh nơi đầu lưỡi.
“Ngon.” Anh nói đơn giản, nhưng ánh mắt cô sáng bừng như được khen lớn nhất thế giới.
“Thật ạ? Tôi sợ anh thấy ngấy cơ.”
“Không. Dễ chịu. Giống người làm ra nó.”
Anh nói xong mới nhận ra mình vừa buột miệng. Cô hơi sững, rồi bật cười khẽ:
“Anh biết nói lời ngọt từ khi nào thế?”
“Không cố ý,” anh đáp, nhưng trong lòng lại thấy kỳ lạ.
Tạ Dịch An chưa từng quen với việc nói lời khiến người khác vui. Nhưng nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, anh thấy… cũng không tệ.
Quán hôm đó ít khách. Cô mang Latte nóng ra cho anh, rồi ngồi xuống ghế đối diện.
“Anh làm bác sĩ chắc bận lắm ha? Hôm nào cũng trực?”
“Không phải ngày nào. Nhưng khi có ca, phải ở lại đến sáng.”
“Vậy lúc mệt anh làm gì để thư giãn?”
Cô chống cằm, nhìn anh chăm chú.
Anh nghĩ một lúc rồi đáp: “Không rõ. Tôi không quen nghỉ ngơi.”
“Thế sao anh không thử nghe nhạc, đọc sách, hoặc… nói chuyện với tôi?”
Cô nghiêng đầu, nửa đùa nửa thật.
Anh hơi ngạc nhiên, ánh nhìn khẽ động. “Với cô?”
“Ừ.” Cô cười, “Tôi nói nhiều, anh nghe sẽ đỡ chán.”
Anh im lặng vài giây rồi gật: “Ừ, cũng được.”
Một cuộc đối thoại ngắn ngủi, nhưng khiến Lâm Hạ thấy ấm áp đến lạ.
Người ta thường nói “bác sĩ lạnh lùng” khó gần, nhưng cô lại thấy anh rất thật – chỉ là anh không biết cách bộc lộ thôi.
Tối đó, khi anh chuẩn bị về, cô gọi với theo:
“Anh Tạ, mai có buổi hòa nhạc nhỏ ở công viên trung tâm. Anh đi không?”
Anh dừng lại, hơi quay đầu: “Cô mời à?”
“Ừ. Tôi có vé tặng, tiếc một mình đi nghe thì chán lắm.”
Anh im lặng giây lát, rồi khẽ đáp: “Mai tôi trực đêm.”
Cô hơi thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười: “Vậy hẹn anh dịp khác nhé.”
Anh gật đầu, rời đi. Bước ra ngoài, mưa lại lất phất rơi.
Lần này, anh không mở ô. Chỉ ngẩng đầu nhìn những giọt mưa rơi xuống gương mặt.
Trong lòng anh, có điều gì đó như đang tan chảy chậm rãi — thứ băng mỏng anh tự dựng quanh mình suốt ba năm qua.
Ca trực đêm hôm ấy yên tĩnh bất thường. Anh ngồi trong phòng nghỉ, nhìn ánh đèn hành lang hắt vào.
Trên bàn là tờ ghi chú nhỏ, dòng chữ viết bằng mực tím mềm mại:
“Anh có biết không, mưa cũng có màu – màu lam, giống ô của anh.
– Lâm Hạ”
Anh không biết cô gửi khi nào, chỉ biết rằng mình đã cười – lần thứ hai trong ngày.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi, nhưng không còn lạnh nữa.
Sáng sớm hôm sau, ca mổ đầu tiên vừa kết thúc, Tạ Dịch An ra khỏi phòng phẫu thuật, định trở về phòng nghỉ. Bỗng anh nghe tiếng gọi:
“Anh Tạ!”
Giọng trong trẻo vang lên giữa hành lang.
Anh quay lại, thấy Lâm Hạ – tay cầm hộp cơm, áo khoác mỏng, tóc hơi rối vì gió.
“Cô... đến đây làm gì?”
Anh sững người.
“Đưa anh cơm sáng. Anh trực đêm mà, chắc chưa ăn gì.”
Cô giơ hộp lên, cười tươi: “Tôi làm cơm trứng cuộn. Anh ăn thử xem, không ngon thì lần sau tôi làm món khác.”
Anh nhận lấy, không biết nói gì. Trong lòng, có thứ cảm xúc ấm đến mức khó diễn tả.
“Cảm ơn,” anh khẽ nói, “nhưng cô không cần phiền thế này.”
“Không phiền đâu.”
Cô nghiêng đầu, đôi mắt sáng: “Anh hay giúp người khác, nên cũng nên để người khác giúp mình chứ.”
Anh nhìn cô, không nói thêm.
Ánh nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu xuống hành lang bệnh viện, xuyên qua cửa kính, phủ lên gương mặt cô lớp sáng dịu.
Khoảnh khắc ấy, anh chợt nghĩ — có lẽ, thế giới này vẫn còn dịu dàng, chỉ là anh đã lãng quên quá lâu.
Khi cô quay đi, anh mở hộp cơm, mùi trứng cuộn bốc lên thơm dịu. Anh cắn một miếng, rồi bất giác bật cười.
Mặn một chút. Nhưng ấm, rất ấm.
Anh nhắn tin:
“Cơm mặn, nhưng tôi ăn hết rồi.
– Tạ Dịch An.”
Phía bên kia nhanh chóng trả lời:
“Thế là anh thích rồi đúng không? Mai tôi làm món khác nhé!”
Anh nhìn dòng tin, khóe môi cong lên.
Trong căn phòng trắng toát mùi thuốc khử trùng, nụ cười của anh giống như ánh nắng hiếm hoi sau mưa — ấm áp, dịu dàng, và thật đến lạ.
Anh từng nghĩ mình là bác sĩ lạnh lùng, trái tim khép kín.
Cho đến khi gặp cô gái nhỏ mang theo hương nắng, đến cả mưa cũng hóa dịu dàng.