Sáng sớm hôm sau, Lâm Thiên An bước vào công ty với một tâm trạng vừa háo hức vừa căng thẳng. Hôm nay là buổi họp quan trọng để trình bày dự án nội thất mới với khách hàng lớn, và cô sẽ phải làm việc trực tiếp với Vương Khải – người vẫn luôn khiến cô vừa tò mò vừa khó chịu.
Cô bước vào phòng họp, laptop trên tay, mắt liếc nhìn bàn ghế đã được sắp xếp gọn gàng. Vương Khải đã đến trước, ngồi thẳng lưng, ánh mắt lạnh lùng nhưng tràn đầy năng lực tập trung vào bản thuyết trình trước mặt. Cảm giác vừa xa cách vừa gần gũi vẫn hiện hữu trong lòng Thiên An. Cô thở sâu, tự nhủ phải giữ bình tĩnh.
Khi cô vừa mở laptop, Vương Khải lên tiếng: “Chúng ta nên bắt đầu sớm. Khách hàng có ít thời gian.” Giọng anh trầm, dứt khoát, khiến cả phòng họp như im lặng theo nhịp của anh. Thiên An khẽ nhíu mày, nhấc cằm: “Vâng, tôi đã chuẩn bị sẵn.”
Ngay khi trình bày slide đầu tiên, cô nhận ra rằng Vương Khải không chỉ góp ý về chi tiết kỹ thuật mà còn nhấn mạnh đến các yếu tố tâm lý khách hàng, điều mà Thiên An chưa từng nghĩ đến. Anh chỉ ra những góc nhìn mới, khiến dự án trở nên thuyết phục hơn hẳn.
Thiên An vừa ngạc nhiên, vừa bực bội: “Sao anh luôn biết cách phá rào cảm giác tự tin của tôi vậy?” Nhưng đồng thời, cô phải thừa nhận rằng nhờ những góp ý này, dự án trở nên hoàn chỉnh hơn rất nhiều.
Khi slide cuối cùng được trình bày, Vương Khải nghiêng người, nhìn cô: “Bạn làm tốt. Nhưng phần phối màu vẫn có thể điều chỉnh thêm để tạo ấn tượng mạnh với khách hàng.”
Thiên An nheo mắt, hơi cau mày: “Anh cứ như muốn tôi làm theo ý anh hết vậy. Tôi cũng có lý do để chọn màu này.”
Anh nhún vai: “Lý do tốt, nhưng nếu muốn thành công, đôi khi cần cân nhắc cảm nhận của người khác. Khách hàng sẽ không nhìn thấy lý do của bạn, họ chỉ nhìn thấy kết quả.”
Thiên An đỏ mặt, muốn phản bác nhưng cuối cùng lại nhún vai, cười khẽ: “Được, tôi sẽ cân nhắc.”
Sự căng thẳng giữa họ không giảm đi, nhưng dần chuyển thành một loại cảm giác đồng hành kỳ lạ. Trong lúc chuẩn bị bản thuyết trình, họ buộc phải ngồi gần nhau, trao đổi liên tục. Mỗi lần bàn tay vô tình chạm nhau khi chuyển slide hay chỉ vào bản vẽ, trái tim Thiên An lại rung lên từng nhịp.
Đúng lúc cô đang dồn sức tập trung vào một chi tiết thiết kế, Vương Khải lên tiếng: “Để tôi thử cách khác. Có thể hiệu quả hơn.” Anh cầm bút, chỉnh sửa bản vẽ ngay trước mắt cô. Thiên An hít sâu, hơi bực mình nhưng không nói gì. Trong lòng, cô tự nhủ: “Anh ấy cứ như vậy, vừa khiến khó chịu vừa khiến tôi thấy an tâm.”
Buổi họp kéo dài cả buổi sáng, nhưng càng về cuối, Thiên An càng cảm nhận rõ rằng Vương Khải không hẳn là người lạnh lùng như vẻ ngoài. Anh quan sát từng chi tiết nhỏ, đôi khi nhíu mày khi cô bỏ sót một điểm, nhưng cũng kịp thời khen ngợi khi cô có giải pháp sáng tạo.
Sau giờ nghỉ trưa, họ tiếp tục làm việc với nhóm khách hàng trực tuyến. Một tình huống bất ngờ xảy ra: tín hiệu Internet bị trục trặc, khiến màn hình không hiển thị bản thuyết trình. Thiên An hoảng hốt, cố gắng kết nối lại nhưng không được.
Vương Khải nhanh chóng đứng lên, giọng trầm: “Bình tĩnh, tôi có cách.” Anh lấy điện thoại, kết nối hotspot, rồi nhanh chóng thao tác để dự án tiếp tục trình bày mà không gián đoạn.
Thiên An nhìn anh, vừa thầm cảm phục vừa thấy khó chịu: “Cái kiểu luôn cứu tôi lúc nguy hiểm này… thật khó chịu.” Cô cắn môi, mắt lướt qua anh, và nhận ra trong khoảnh khắc, trái tim mình đã đập nhanh hơn rất nhiều.
Buổi chiều, khi khách hàng đưa ra câu hỏi khó, cả hai phải phối hợp ăn ý mới trả lời được. Một vài câu hỏi hóc búa khiến họ bất đồng quan điểm, tranh luận nảy lửa ngay trước mặt khách hàng. Thiên An cảm thấy tim đập mạnh, vừa lo vừa phấn khích, còn Vương Khải giữ thái độ điềm tĩnh, chỉ ra điểm sai của cô một cách chính xác.
Khách hàng dần dần bị thuyết phục bởi sự kết hợp vừa đối lập vừa ăn ý giữa hai người. Khi buổi họp kết thúc, họ cùng nhau thu dọn bản vẽ, ánh mắt vô tình chạm nhau. Thiên An cảm thấy ngượng ngùng, vội nhìn đi chỗ khác.
Vương Khải nhướng mày, giọng nói nhẹ nhưng đầy ý vị: “Bạn giỏi hơn tôi tưởng.”
Thiên An cười khẽ, cảm giác vừa tự hào vừa bối rối: “Cũng nhờ anh góp ý, nếu không chắc tôi vẫn loay hoay.”
Khoảnh khắc ấy, cả hai im lặng, nhưng không hẳn là khó xử. Một luồng cảm giác kỳ lạ len lỏi giữa họ, vừa căng thẳng vừa ấm áp, khiến trái tim Thiên An rung lên từng nhịp.
Ngày hôm sau, khi trở về căn hộ, cô ngồi trên sofa, tay vẫn cầm bản thuyết trình. Cô nhớ lại từng hành động, từng ánh mắt của Vương Khải trong buổi họp. Một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi cô. Cảm giác vừa bực bội vừa thích thú khiến cô không thể phủ nhận: “Anh ấy… thật sự khiến tôi bối rối.”
Hai ngày tiếp theo, họ tiếp tục hợp tác, gặp gỡ, tranh luận, đôi khi bất đồng quan điểm nhưng luôn tìm cách dung hòa. Sự căng thẳng ban đầu đã dần chuyển hóa thành một mối quan hệ vừa đối lập vừa hấp dẫn. Mỗi lần va chạm, Thiên An nhận ra mình không còn cảm giác khó chịu như trước, mà thay vào đó là sự tò mò và một niềm háo hức khó tả.
Một buổi chiều khác, khi cô đang chuẩn bị bản vẽ cuối cùng, Vương Khải đến bên cạnh, cầm bút chỉ vào chi tiết nhỏ: “Nếu làm theo cách này, hiệu quả sẽ tốt hơn.” Anh cúi xuống gần, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài cm. Thiên An đỏ mặt, vội rút tay lại, nhưng ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng hơn hẳn những lần trước.
Không gian như chùng lại. Cả hai đều cảm nhận được rung động nhẹ nhưng rõ ràng. Thiên An biết rằng, trái tim mình đã bắt đầu có cảm tình với người đàn ông này, nhưng cô vẫn không muốn thừa nhận. Sự lạnh lùng của anh, thái độ chuyên nghiệp, và những lần cứu nguy tình huống khiến cô vừa muốn gần vừa muốn tránh.
Ngày kết thúc, Thiên An trở về căn hộ, mở cửa sổ hít một hơi thật sâu. Ánh nắng chiều chiếu lên mặt cô, làm cô khẽ mỉm cười. Một ngày mới đã trôi qua, đầy thử thách nhưng cũng đầy rung động.
Cô tự nhủ: “Chắc chắn sẽ còn nhiều thử thách nữa… nhưng tôi cũng muốn nhìn thấy anh ấy thêm lần nữa.”
Và chính những va chạm, những hiểu lầm nhỏ, cùng sự đồng hành trong dự án này đã đặt nền móng cho mối quan hệ vừa căng thẳng, vừa ngọt ngào giữa Lâm Thiên An và Vương Khải, mở ra một chuỗi những câu chuyện đầy cảm xúc phía trước.