những điều chưa nói

Chương 2: Những Cảm Xúc Dần Lộ Diện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Lan thức dậy với cảm giác lạ lẫm. Cô không nhớ nổi khi nào mình đã thực sự ngủ, nhưng sáng nay, đầu óc cô lại tràn ngập những suy nghĩ về cuộc gặp gỡ hôm qua. Minh, người đàn ông ngồi cạnh cô trong quán cà phê, vẫn còn vương vấn trong tâm trí cô. Những gì anh ấy nói, cách anh ấy nhìn vào màn hình máy tính, thậm chí là sự im lặng giữa họ – tất cả đều làm cô cảm thấy có một điều gì đó chưa được giải thích rõ ràng.

Công ty cô vừa nhận một dự án lớn, và công việc gần như chiếm hết thời gian của Lan. Nhưng sáng nay, cô không thể không nghĩ đến anh. Minh có vẻ là một người kín đáo, nhưng cũng rất quyết đoán. Anh không phải kiểu người dễ dàng bắt chuyện, nhưng lại có một sự nghiêm túc, một sự gắn kết vô hình khiến cô cảm thấy mình như đang thiếu một điều gì đó trong cuộc sống.

“Có gì lạ vậy?” Lan tự hỏi mình khi ngồi xuống bàn làm việc.

Trái tim cô đập nhanh khi nhớ lại cuộc trò chuyện ngắn ngủi hôm qua. Nhưng chẳng phải lúc nào cũng vậy sao? Chúng ta gặp một người, và đôi khi chỉ một khoảnh khắc thôi cũng đủ để chúng ta cảm thấy có sự kết nối, mặc dù nó chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua.

Minh lại có một công việc bận rộn và chỉ cần một lần gặp gỡ đó để nhận ra rằng anh có thể thấy gì đó trong cô. Không phải một tình yêu sâu đậm, nhưng ít nhất là sự tò mò. Một sự tò mò chưa từng có, vì dù là một người có mọi thứ, anh cũng chưa bao giờ tìm thấy được ai có thể làm anh cảm thấy như vậy.

Minh mở mắt, nhìn qua cửa sổ văn phòng. Ngoài trời, những tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu xuống những con đường vắng, dường như tất cả đều là những hình ảnh mơ hồ mà anh không thể chạm tới. Anh biết rằng một phần lý do anh không thích đến những quán cà phê đông đúc là vì anh không muốn làm phiền chính mình. Và khi cô gái ấy ngồi xuống, với sự hiện diện dễ chịu nhưng lạ lẫm, anh cảm thấy như mình đã chạm phải một cảm xúc nào đó mà anh chưa từng trải qua.

Tại sao lại cảm thấy như thế? Anh tự hỏi, không tìm ra câu trả lời. Và rồi, như một thói quen, anh quay lại với công việc của mình.

Chỉ có điều, mọi thứ hôm nay lại khác biệt. Những cuộc gọi, những báo cáo, những cuộc họp – tất cả đều không còn được anh chú ý như thường lệ. Một câu hỏi duy nhất vang vọng trong đầu anh: “Liệu cô ấy có còn nhớ tôi không?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.