những điều chưa nói

Chương 3: Cảm Giác Dần Thực Sự Lớn Dần


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Minh lại đến quán cà phê đó. Không có hẹn, không có lý do đặc biệt, nhưng một cảm giác kỳ lạ thôi thúc anh đến. Anh vẫn ngồi ở góc quen thuộc, một vị trí mà từ đó có thể nhìn thấy cả không gian rộng lớn của quán. Nhưng hôm nay, khác với những lần trước, anh chẳng mở laptop ra. Minh chỉ ngồi lặng lẽ, nhìn ngắm xung quanh. Và trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của anh vô tình dừng lại ở một bóng dáng quen thuộc.

Lan bước vào quán, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt của cô lại có điều gì đó khác biệt. Có phải cô cũng đang tìm kiếm một nơi nào đó để tạm gác lại những bận rộn trong cuộc sống?

Khi nhìn thấy Minh, Lan không thể không ngạc nhiên. Anh ta lại ở đây, trong chính quán cà phê mà họ gặp nhau hôm qua. Liệu có phải anh ta cũng đang suy nghĩ về cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đó như cô? Những câu hỏi không lời dường như cứ quẩn quanh trong tâm trí Lan.

Lan cẩn thận tiến lại gần bàn Minh. Cô cảm thấy lạ lẫm khi đến gần anh thêm một lần nữa. Những cảm xúc chưa kịp dàn xếp từ lần gặp trước lại ùa về, nhưng cô cố gắng giữ một thái độ bình thản. Cô nhẹ nhàng lên tiếng:

“Chào anh, hôm nay anh cũng đến đây sao?”

Minh ngẩng đầu, đôi mắt anh nhìn cô một lúc, rồi mới mỉm cười khẽ. “Chào cô. Tôi chỉ là tình cờ thôi. Còn cô?”

Lan ngồi xuống đối diện Minh mà không hề do dự. Cô không chắc mình đang làm gì, nhưng có một sự thôi thúc nào đó mà cô không thể lý giải.

“Cũng vậy thôi. Chỉ là muốn tìm một chút yên tĩnh,” Lan trả lời, tay vuốt nhẹ tóc.

Bầu không khí giữa họ trở lại im lặng, nhưng lần này, không còn sự căng thẳng khó chịu như hôm qua. Minh cảm nhận được một sự thay đổi trong không gian, và anh nhận ra rằng đây là một cơ hội khác để họ trò chuyện, dù là ngắn ngủi.

Minh cầm tách cà phê lên, rồi nói: “Công việc của cô chắc hẳn bận rộn, đúng không?”

Lan hơi bất ngờ khi nghe câu hỏi đó. Thực sự, cô không nghĩ rằng Minh lại quan tâm đến công việc của mình. Nhưng rồi cô gật đầu. “Ừ, tôi là người làm việc khá nhiều. Nhưng đôi khi cảm thấy như mình không kiểm soát được hết tất cả mọi thứ.”

Minh cảm thấy có chút đồng cảm. Anh cũng từng ở trong tình trạng như vậy, khi công việc chiếm quá nhiều thời gian và tâm trí, để lại cảm giác mình đang bị cuốn đi trong một vòng xoáy không hồi kết.

“Hình như chúng ta đều đang sống với những thứ không phải mình chọn,” Minh nói, giọng anh trầm xuống một chút.

Lan im lặng, lắng nghe. Cô chưa bao giờ nghĩ về cuộc sống của mình theo cách đó. Mọi thứ, từ công việc đến các mối quan hệ, đều là những thứ cô đã phải đối mặt mỗi ngày. Nhưng câu nói của Minh khiến cô phải suy ngẫm, để ý hơn về những gì mình đang làm, và tại sao mình lại cảm thấy như đang thiếu vắng điều gì đó quan trọng.

"Anh có bao giờ cảm thấy như mình đang chạy một cuộc đua mà không rõ đích đến không?" Lan hỏi, ánh mắt đầy sự chân thành.

Minh nhìn cô, không trả lời ngay mà chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê. Anh nhận thấy, dù chỉ mới gặp gỡ cô một lần, nhưng cuộc trò chuyện này lại khiến anh cảm thấy như mình đang mở lòng hơn, như một phần của chính mình mà lâu nay anh không nhận ra.

“Đôi khi tôi cũng tự hỏi như vậy,” Minh thừa nhận, rồi anh cười nhẹ. “Nhưng có lẽ chúng ta đều đang tìm kiếm một điều gì đó, dù là vô thức.”

“Anh nghĩ chúng ta sẽ tìm thấy không?” Lan hỏi, đôi mắt cô lấp lánh một sự tò mò và hi vọng chưa được nói ra.

Minh im lặng nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt anh không rời khỏi ánh mắt của Lan. Có gì đó trong câu hỏi ấy khiến anh cảm thấy như mình cũng đang tìm kiếm một câu trả lời. Câu trả lời không nằm trong những con số, không phải là thành công, mà là sự kết nối nào đó, giống như sự hiện diện của cô trong khoảnh khắc này.

“Có thể,” Minh đáp, “Có thể là chúng ta đang đi đúng hướng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.