những điều chưa nói

Chương 4: Những Rào Cản Vô Hình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Dù đã gặp nhau vài lần, nhưng mỗi lần nói chuyện với Minh, Lan lại cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới khác, một thế giới mà cô chưa từng biết đến. Cứ mỗi lần gặp anh, những cảm xúc mơ hồ về sự kết nối lại dâng trào, khiến cô không thể nào lý giải được. Nhưng dù sao, cô vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Dù gì đi nữa, cuộc sống của cô không thể chỉ xoay quanh những mối quan hệ mơ hồ, và Minh là một người đàn ông quá khác biệt với những gì cô quen thuộc.

Sáng nay, Lan nhận được thông báo về một cuộc họp quan trọng. Công ty đang có một dự án lớn cần sự hợp tác của nhiều đối tác khác nhau, và vai trò của cô trong dự án này là rất quan trọng. Nhưng dù cô có bận rộn đến đâu, tâm trí cô vẫn không ngừng nghĩ về cuộc gặp gỡ lần trước. Minh đã làm cô suy nghĩ rất nhiều, và Lan không thể không tự hỏi liệu anh có thật sự cảm nhận được điều gì đó từ cô, hay chỉ là sự tò mò thoáng qua.

Ngày hôm đó, Lan vào phòng họp với tâm trạng không ổn định. Mọi thứ dường như không diễn ra như kế hoạch, và cô bắt đầu cảm thấy sức ép từ công việc. Mọi người trong phòng họp trao đổi về các chi tiết dự án, nhưng tâm trí Lan lại bị chi phối bởi những câu hỏi về Minh. Anh ta có thật sự hiểu được những gì cô đang trải qua? Liệu cô có thể thực sự hiểu anh không? Mỗi lần nghĩ đến Minh, cô lại cảm thấy một cảm giác kì lạ mà mình chưa bao giờ cảm nhận trước đây.

Sau cuộc họp, Lan không thể tiếp tục làm việc ngay. Cô cảm thấy như mình cần một không gian riêng để suy nghĩ và tìm lại sự bình tĩnh. Cô quyết định đến một công viên gần đó để đi bộ và giải tỏa căng thẳng. Không khí trong lành, không gian yên tĩnh giúp cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhưng ngay khi Lan bước vào công viên, cô lại bất ngờ nhìn thấy Minh. Anh đang đứng ở đó, một mình, nhìn ra hồ nước phía xa. Lan không biết phải làm gì, có nên đến gần và nói chuyện với anh hay không. Họ đã không gặp nhau từ lần gặp hôm trước, và cô không biết liệu mình có thể giữ được sự bình tĩnh khi đối diện với anh. Nhưng sau một lúc do dự, Lan quyết định tiến lại gần.

“Anh… ở đây sao?” Lan lên tiếng, hơi bất ngờ khi thấy Minh.

Minh quay lại, đôi mắt anh ẩn chứa một chút ngạc nhiên, nhưng rồi anh mỉm cười. “Ừ, tôi thường đến đây để suy nghĩ khi cảm thấy có quá nhiều thứ phải giải quyết.”

Lan gật đầu, có chút lo lắng nhưng vẫn giữ vẻ tự nhiên. “Tôi cũng vậy. Đôi khi không thể làm việc nổi nếu không có một chút không gian để thở.”

Minh nhìn cô, đôi mắt anh sáng lên một chút, như thể anh hiểu rõ những gì cô đang nói. “Cuộc sống đôi khi khiến chúng ta cảm thấy bị đè nặng. Nhưng không phải ai cũng biết cách thoát ra khỏi cái vòng xoáy ấy.”

Lan cười khẽ. Cô không ngờ Minh lại có thể nói ra những lời như vậy. Có lẽ anh không phải là người lạnh lùng như cô nghĩ.

“Anh luôn nghĩ như vậy sao?” Cô hỏi, không thể giấu sự tò mò trong giọng nói.

“Không phải lúc nào cũng vậy,” Minh đáp, đôi mắt anh nhìn về phía xa, như thể đang nhìn về một nơi nào đó mà chỉ anh mới biết. “Nhưng đôi khi, khi nhìn lại những gì đã trải qua, tôi mới nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ vì quá chú trọng vào những mục tiêu công việc.”

Lan cảm thấy trái tim mình chợt thắt lại. Cô hiểu những gì anh đang nói. Cô cũng từng cảm thấy như vậy, như thể mình luôn chạy đua với thời gian và các mục tiêu, và rồi bỏ lỡ những khoảnh khắc thật sự quan trọng.

“Anh không cảm thấy hối hận sao?” Lan hỏi, đôi mắt cô nhìn sâu vào Minh.

Minh im lặng trong giây lát, như đang suy nghĩ về câu hỏi của cô. Cuối cùng, anh trả lời: “Đôi khi tôi tự hỏi liệu mình có thể quay lại và làm mọi thứ khác đi không. Nhưng cuộc sống không cho phép ta quay lại.”

Câu nói của Minh như một sự thôi thúc trong lòng Lan. Cô cảm thấy như mình và anh đang đứng ở một ngã rẽ, nơi mà cả hai đều phải đối mặt với những lựa chọn khó khăn, và mỗi quyết định lại mở ra một cánh cửa khác biệt. Liệu họ có thể tìm thấy điều gì đó từ cuộc gặp gỡ này? Hay mọi thứ chỉ là sự giao thoa ngắn ngủi của hai con người đang tìm kiếm sự yên bình trong một thế giới đầy rẫy những mối quan hệ phức tạp?

Những suy nghĩ ấy khiến Lan cảm thấy như mình đang đứng giữa một ngã ba đường mà không thể quay đầu lại.

“Có lẽ chúng ta đều đang tìm kiếm một thứ gì đó mà mình không thể nhìn thấy ngay trước mắt,” Lan nói, giọng cô nhẹ nhàng.

Minh nhìn cô, đôi mắt anh trầm ngâm. “Có thể.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.