những kẻ không có bóng

Chương 11: Kho lưu trữ ký ức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Năm 2097.

Gần nửa thế kỷ sau khi “Kỷ nguyên Ảnh Sống” khép lại.

Trái đất yên ả hơn bao giờ hết. Không còn công nghệ phản chiếu, không còn hệ thống lưu ký ức, không còn máy ảnh.

Con người trở lại đời sống giản dị — sinh ra, lớn lên, yêu, rồi chết — mà không còn lưu giữ gì ngoài ký ức trong tim.

Nhưng sâu trong sa mạc Gobi, dưới lớp cát dày hàng trăm mét, nhóm khai quật thuộc Viện Khảo Cổ Ánh Sáng tìm thấy một vật thể lạ: một hộp đen nhỏ, bên ngoài khắc mờ con số “0412”.

1. Vật thể 0412

Trưởng nhóm là Tiến sĩ Trần Uy, người đam mê lịch sử công nghệ tiền thế kỷ XXI.

Ông đặt hộp lên bàn, lau sạch lớp bụi. Dù bị chôn hơn trăm năm, vỏ kim loại vẫn phát sáng lờ mờ, như có nhịp đập.

Khi bật nắp, bên trong không phải linh kiện điện tử, mà là một cuộn phim cổ cùng tấm kim loại khắc chữ:

“Kho lưu trữ ký ức – chỉ mở khi thế giới quên ánh sáng.”

Trên cuộn phim dán nhãn: “Minh Dao – Ảnh cuối.”

Cả phòng im phăng phắc.

Uy nói nhỏ:

“Tên này... từng xuất hiện trong tài liệu cấm của giai đoạn Phản chiếu. Có thật cô ta tồn tại sao?”

Một kỹ thuật viên trẻ chen vào:

“Chúng ta có thể số hóa lại được. Dù hỏng, ánh sáng vẫn lưu hình.”

Uy gật đầu.

“Bắt đầu đi. Nhưng nhớ: không ai được nhìn trực tiếp vào ống kính khi chiếu.”

2. Ánh sáng mở

Phòng thí nghiệm tắt hết đèn.

Máy chiếu bật lên, rít nhẹ.

Hình ảnh đầu tiên mờ ảo — một bãi biển vàng ươm, sóng nhẹ, trời ráng chiều.

Giữa khung hình, một cô gái quay lưng, tóc dài, tay cầm máy ảnh.

Uy thì thầm:

“Minh Dao…”

Đúng khoảnh khắc đó, cô gái trong phim quay đầu.

Cả phòng đông cứng.

Cô nhìn thẳng ra ngoài, qua màn chiếu — như thể cô nhìn họ.

Ánh sáng trong phòng rung lên, máy chiếu phát ra tiếng ù đều.

Một giọng nữ vang lên, mờ như vọng qua nước:

“Nếu bạn nhìn thấy tôi, nghĩa là ký ức đã ngủ đủ lâu. Tôi không phải người. Tôi là phần ghi nhớ của loài người, bị chôn để bảo vệ các bạn khỏi chính mình.”

“Ai là bạn?” – Uy lẩm bẩm.

“Tôi là Hạ Lâm – nguồn gốc đầu tiên của ký ức phản chiếu. Minh Dao chỉ là người mang ký ức của tôi đi tiếp.”

Hình ảnh chuyển nhanh – hàng ngàn cảnh nối tiếp nhau: Viện số 9, ánh sáng trắng, thành phố không bóng, Ảnh Sống, những khuôn mặt mờ… tất cả xoáy vào nhau như giấc mơ vỡ.

“Nhưng tại sao giờ xuất hiện?” – một kỹ thuật viên hét.

“Vì các bạn sắp quên một điều quan trọng: rằng ký ức là căn tính.

Khi con người không còn muốn nhớ, tôi phải tỉnh.”

Máy chiếu gầm lên. Ánh sáng tràn ra, chiếu khắp căn phòng, bao quanh mọi người.

3. Ký ức tái hiện

Uy ngã xuống, choáng váng. Khi mở mắt, ông thấy mình đứng giữa một thành phố lạ.

Không có xe cộ, không có tiếng người, chỉ có vô số bức ảnh khổng lồ trôi lơ lửng trên không.

Ông bước lại gần một tấm. Trong ảnh là chính ông – lúc 12 tuổi, bên cha mẹ đã mất.

Tấm khác là cảnh nhóm khai quật, rồi cảnh ông già nua trong phòng bệnh chưa từng thấy.

Một giọng nói vang khắp không gian:

“Đây là Kho lưu trữ Ký ức. Mỗi người đều có nơi này – một thế giới song song được hình thành từ những điều họ không dám nhớ.”

Uy quay vòng, thở gấp:

“Tôi… tôi chết rồi à?”

“Chưa. Nhưng nếu ở lại đây quá lâu, ký ức sẽ chiếm chỗ thực tại. Khi đó, ngươi sẽ thành một bức ảnh khác.”

Ông nhìn quanh, thấy những hình người đứng im trong không trung – da trong suốt, ánh sáng xuyên qua. Mỗi người giữ một tấm ảnh trong tay, không nói, không nhúc nhích.

Một trong số họ quay đầu. Khuôn mặt cô gái – Minh Dao.

“Chào mừng trở lại, Tiến sĩ Uy.”

“Cô… vẫn còn?”

“Không. Tôi chỉ là hình ảnh được đánh thức khi ai đó mở cuộn phim. Nhưng ký ức biết tự sống – nên tôi cũng vậy.”

“Tại sao tôi?”

“Vì ông là người đầu tiên dám nhìn lại.”

4. Sự thật bị xóa

Minh Dao đưa ông đến trung tâm của không gian – một vùng sáng hình cầu, nơi hàng triệu ký ức bay quanh như đom đóm.

Ở giữa là một máy ảnh khổng lồ – cổ xưa nhưng vẫn phát sáng.

“Đây là cỗ máy đầu tiên Hạ Lâm tạo ra,” cô nói.

“Nó chứa bản sao của tất cả linh hồn từng được phản chiếu. Sau khi thế giới xóa mọi dữ liệu, tôi chôn nó ở đây – để bảo vệ họ.”

Uy tiến lại gần, thấy ống kính mở hé. Trong đó, không phải thấu kính, mà là một con mắt người thật.

“Trời ơi…”

“Là mắt của Hạ Lâm. Cô ấy hiến tặng nó, để làm trung tâm cho máy. Mỗi khi ai nhìn vào ống kính, cô ấy sẽ nhớ lại người đó. Và đó là cách ký ức nhân loại duy trì.”

Uy run giọng:

“Cô muốn tôi làm gì?”

“Hãy rửa bức ảnh cuối cùng.”

“Ảnh cuối cùng?”

“Bức ảnh chưa bao giờ được rửa – ảnh ghi khoảnh khắc thế giới chọn quên.”

Từ trong không trung, một cuộn phim bay ra, rơi vào tay ông.

“Nếu ông rửa nó, ký ức thật sẽ trở lại. Nhưng thực tại này sẽ sụp.”

“Nếu tôi không?”

“Ký ức sẽ ngủ tiếp, và loài người sẽ sống mãi trong sự quên.”

Uy nhìn bàn tay mình, cảm nhận tim đập.

“Có lẽ… đã đến lúc nhớ.”

Ông đặt cuộn phim vào máy. Ánh sáng trắng bật lên, mạnh đến mức xé toạc bầu trời ký ức.

5. Khi thế giới nhớ lại

Trên mặt đất, nhóm khai quật thấy mặt đất rung chuyển. Bầu trời phía trên Viện số 9 cũ mở ra vầng sáng khổng lồ.

Mọi người ngẩng nhìn, choáng váng.

Trong đầu họ vang lên vô số giọng nói – tiếng cười, tiếng khóc, tiếng thở dài của hàng triệu người đã từng tồn tại.

Trên da họ, từng vệt sáng lan ra, hình thành những ký ức không thuộc về họ.

Một kỹ thuật viên gào:

“Chúng ta đang nhớ những thứ chưa từng sống qua!”

Từ bầu trời, hàng ngàn bức ảnh rơi xuống – mỗi bức là một ký ức: mẹ ôm con, đôi tình nhân, người lính, ánh bình minh, bàn tay nắm chặt...

Mỗi người nhặt lên một tấm, và khi chạm vào, họ khóc.

Không ai giải thích được tại sao.

Chỉ biết rằng, lần đầu tiên sau trăm năm, loài người cảm thấy nhớ.

6. Cuộc gặp cuối

Uy mở mắt.

Ông lại đứng trên bãi biển – nơi tấm phim bắt đầu. Trời ráng vàng.

Một người phụ nữ quay lưng, tóc bay trong gió, tay cầm máy ảnh.

“Cô là ai?”

“Cả Hạ Lâm, cả Minh Dao, và cả những ký ức chưa có tên.”

“Tôi đã rửa ảnh rồi. Giờ chuyện gì xảy ra?”

“Thế giới sẽ nhớ lại – nhưng không còn phân biệt thật và ảo.

Mỗi người sẽ mang trong mình một phần ký ức của người khác.

Họ sẽ đau, nhưng họ sẽ hiểu rằng ký ức không thể bị xóa.”

Cô bước đến gần, mỉm cười.

“Cảm ơn vì đã nhớ thay cho tôi.”

“Còn cô?”

“Tôi sẽ ở lại đây, giữa kho lưu trữ, giữ những gì con người không đủ can đảm giữ.”

Cô giơ máy ảnh, nhắm vào ông.

“Lần này, để tôi chụp nhé.”

Click.

Ánh sáng tỏa ra.

Ông thấy mình hóa thành luồng sáng nhỏ, trôi vào biển ký ức, hòa cùng hàng triệu đốm sáng khác.

7. Hậu thế

Một thế kỷ sau, trong lớp học lịch sử, cô bé học sinh nhỏ giơ tay hỏi:

“Cô ơi, có thật là con người từng quên cách nhớ không?”

Giáo viên mỉm cười:

“Có. Và nhờ một người phụ nữ vô danh đã trả lại ký ức ấy. Người ta gọi cô là Người Giữ Ánh Sáng.”

“Tên thật của cô ấy là gì ạ?”

“Không ai biết. Vì cô ấy chưa bao giờ muốn được nhớ bằng tên.”

Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng rọi xuống sân trường.

Trên tường, gương phản chiếu một hình bóng mờ: cô gái cầm máy ảnh, đang mỉm cười.

Không ai nhận ra.

Chỉ có một tiếng click khe khẽ vang lên, rồi tan vào ánh sáng.

8. Dòng cuối cùng của ký ức

Trong kho lưu trữ vô hình của vũ trụ, giữa hàng tỷ ký ức đang trôi, một tệp nhỏ phát sáng yếu ớt.

Khi mở ra, chỉ có dòng chữ ngắn gọn:

“0412 – Hoàn tất.

Bóng và ánh sáng đã hòa làm một.

Ký ức không cần người giữ nữa.

Nhưng vẫn cần người nhìn.”

Bên dưới là một tấm ảnh cuối:

Một thế giới rực sáng,

trong đó, mỗi con người đều có hai bóng song hành –

một của họ,

và một của người mà họ từng quên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×