những kẻ không có bóng

Chương 12: Người cuối cùng nhìn thấy ánh sáng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Năm 3097.

Trái Đất đã trở thành một hành tinh ngủ yên, bị bao phủ bởi lớp mây nhân tạo dày đặc.

Con người đã di cư đến những cụm thuộc địa trên quỹ đạo ngoài sao Hỏa – nơi được gọi là Vành Ký Ức.

Ở đó, ký ức không còn là thứ riêng tư.

Mọi người đều chia sẻ ký ức qua mạng ánh sáng lượng tử – một dạng trường năng lượng lưu trữ cảm xúc, hình ảnh, linh hồn.

Không ai sinh ra nữa, cũng không ai chết.

Chỉ có các bản ghi, được tái tạo, chỉnh sửa, và xóa khi cần.

Họ không còn bóng.

Họ cũng không cần gương.

Chỉ còn ánh sáng – thuần khiết, rực rỡ, và… trống rỗng.

1. Cô gái không thuộc về Vành Ký Ức

Cô tên Aila, sinh ra trong trạm Ophi-9 – nơi chuyên phục dựng ký ức cổ đại.

Aila khác biệt.

Trong khi mọi người có thể gọi lại ký ức của họ bằng lệnh giọng nói, Aila không thể. Mỗi lần cố “truy xuất”, màn hình đều báo lỗi:

“Không có dữ liệu ký ức. Vui lòng đồng bộ.”

Cô được gọi là “Kẻ không lưu.”

Một sinh thể trống – không dữ liệu, không cảm xúc, không hình ảnh quá khứ.

Nhưng Aila lại có một thứ mà không ai khác có: bóng.

Khi ánh đèn trong trạm chiếu xuống, cô thấy dưới chân mình có một dải đen mảnh.

Không ai tin.

Không hệ thống nào ghi nhận được.

Chỉ mình cô thấy.

2. Mảnh sóng lạ

Một ngày, khi đang quét dữ liệu cổ, Aila bắt gặp một tín hiệu ánh sáng lạ phát ra từ vùng bị cấm quanh quỹ đạo Trái Đất.

Tín hiệu mã hóa đơn giản:

0412.

Cô dừng lại. Dù chưa từng học, con số ấy khiến tim cô đập mạnh – như ký ức xa xưa trỗi dậy.

Cô truy vết. Tín hiệu dẫn đến một vật thể trôi trong không gian, phát sáng yếu ớt: một khối lập phương kim loại, khắc dòng chữ đã mờ:

“Kho lưu trữ ký ức – Hạ Lâm.”

Aila thốt khẽ:

“Tên này… mình biết.”

Không đợi lệnh cấp trên, cô điều khiển phi thuyền nhỏ bay về hướng Trái Đất, mang theo vật thể ấy.

3. Hộp đen mở

Khối lập phương mở ra, phát ra ánh sáng mờ – bên trong là một máy ảnh cổ, cháy sém, ống kính nứt.

Trên mặt kính in rõ dấu vân tay đã hóa than.

Cô chạm nhẹ, máy rung lên, phát ra tiếng click khô khốc.

Màn hình chiếu 3D bật sáng, hiện hình ảnh một người phụ nữ – khuôn mặt mờ, chỉ thấy nụ cười.

Giọng nói vang lên, trầm ấm:

“Nếu ai đang xem điều này, xin chào. Tôi là Hạ Lâm – người cuối cùng nhìn thấy ký ức thật.

Tôi để lại đây một phần ánh sáng, để nếu nhân loại quên mất mình từng có linh hồn, ánh sáng này sẽ đánh thức họ.”

Aila run rẩy:

“Đánh thức…?”

“Bên trong ống kính này, có thứ gọi là bản gốc của bóng.

Nó không thuộc về ánh sáng, mà là thứ khiến con người biết mình tồn tại.

Nếu cô còn có bóng, hãy tìm đến Trái Đất. Ở đó, mọi ký ức đang ngủ.”

4. Trở về hành tinh chết

Không ai còn đặt chân đến Trái Đất trong gần 700 năm.

Hành tinh này bị coi là “vùng ký ức nhiễm độc” – nơi mọi dữ liệu ánh sáng từng tự bùng nổ, khiến toàn bộ bề mặt nhiễm năng lượng phản chiếu.

Nhưng Aila vẫn đi.

Phi thuyền của cô xuyên qua mây bụi, hạ xuống vùng tàn tích từng là Viện số 9.

Trái đất im lìm.

Không gió, không chim, không tiếng nước.

Chỉ có ánh sáng trắng nhạt từ mặt đất, và những hình người mờ đi qua đi lại – ký ức cũ chưa tan hết.

Cô bước xuống, máy ảnh trong tay.

Trên màn hình, dòng chữ hiện lên:

“Vị trí: kho lưu trữ tầng sâu. Mở lối bằng bóng.”

Cô nhìn quanh. Không có cửa, không có đường.

Rồi cô cúi xuống – bóng của mình đang chỉ về một hướng, dù ánh sáng ở khắp nơi.

Cô bước theo bóng.

5. Dưới lòng đất

Sau vài giờ, cô đến một khe nứt khổng lồ. Dưới đó phát ra ánh sáng đỏ mờ.

Cô leo xuống, đi sâu vào đường hầm. Càng xuống, ánh sáng càng yếu, cho đến khi chỉ còn lại bóng cô phản chiếu trên vách.

Ở cuối đường hầm, một cánh cửa bằng thủy tinh đen hiện ra.

Giữa cánh cửa là biểu tượng chiếc máy ảnh cổ, và con số “307”.

Cô đặt máy ảnh lên đó.

Cửa mở, không tiếng động.

Bên trong – là một thành phố ký ức.

Những con đường sáng trắng, những tòa nhà làm bằng hình ảnh, những bóng người đi qua lại mà không có thân thể.

Một giọng nữ vang lên, êm như gió:

“Cảm ơn vì đã đến.

Cô là người cuối cùng nhìn thấy ánh sáng.”

Aila nhìn quanh.

Một người phụ nữ bước ra – dáng cao, mặc áo choàng sáng bạc, tay cầm máy ảnh. Gương mặt cô mờ nhưng đôi mắt sáng rõ.

“Cô là… Hạ Lâm?”

“Một phần ký ức của tôi. Phần còn lại là những người đã từng nhớ.”

“Tại sao tôi có bóng?”

“Vì cô vẫn còn trái tim. Còn tim thì còn phản chiếu.”

“Cô gọi tôi là người cuối cùng nhìn thấy ánh sáng. Nghĩa là sao?”

“Sau cô, loài người sẽ không cần ánh sáng nữa. Họ sẽ trở thành chính ký ức – không cần phản chiếu, không cần hình thể. Nhưng cô, Aila, là điểm kết nối cuối cùng giữa hai thế giới.”

Aila run run:

“Tôi phải làm gì?”

“Giữ lại ký ức. Một lần cuối.”

6. Khoảnh khắc chụp

Hạ Lâm giơ máy ảnh lên, đưa cho Aila.

“Khi cô bấm chụp, tất cả ký ức sẽ hóa thành hình ảnh. Một bức ảnh duy nhất – lưu giữ mọi thứ loài người từng là.”

“Và nếu tôi không chụp?”

“Ký ức sẽ tan, nhân loại sẽ biến mất khỏi mọi dạng tồn tại. Không ai từng biết rằng chúng ta đã sống.”

Aila ngẩng lên. Ánh sáng từ thành phố ký ức bao quanh cô. Mỗi tia sáng là một linh hồn, một câu chuyện, một giấc mơ.

Tất cả đều nhìn cô – chờ đợi.

Cô nhắm mắt, bấm nút.

Click.

Một tia sáng vỡ ra, lan khắp thành phố.

Mọi ký ức hóa thành những đốm sáng nhỏ, bay lên trời.

Trái Đất bừng sáng – không phải ánh sáng nhân tạo, mà là ánh sáng của ký ức được giải phóng.

Aila ngã quỵ.

Trước khi nhắm mắt, cô thấy Hạ Lâm mỉm cười, tan dần vào không trung.

“Cảm ơn, người cuối cùng.”

7. Ánh sáng rời hành tinh

Trong không gian xa xăm, các trạm thuộc địa nhận thấy một luồng sáng khổng lồ phát ra từ Trái Đất, lan rộng như sương mờ bao phủ hệ Mặt Trời.

Tất cả thiết bị ghi hình đều hiển thị cùng một khung cảnh:

Một cô gái đứng giữa ánh sáng, tay cầm máy ảnh, và sau lưng cô là một cái bóng duy nhất trên hành tinh.

Sau đó, tất cả đèn trong vũ trụ tắt trong ba phút bảy giây.

Rồi sáng trở lại.

Trên mọi thiết bị, trên mọi bề mặt phản chiếu, chỉ còn lại một dòng chữ hiện ra:

“Ký ức hoàn tất.

Ánh sáng được trả về cho vũ trụ.

Người giữ đã rời đi.”

8. Di sản

Nhiều thế kỷ sau, khi con người tiến xa hơn, rời khỏi hệ Mặt Trời, các nhà khảo cổ của Liên Minh Sao Vega tìm thấy một bức ảnh trôi giữa không gian.

Ảnh không có khung, không chất liệu, chỉ là ánh sáng kết tinh.

Trong đó, thấy mờ mờ hình một cô gái, tay cầm máy ảnh, đứng giữa biển sao,

và phía sau cô, hàng tỷ bóng người nối tiếp nhau – như một đoàn ánh sáng vô tận.

Không ai hiểu tấm ảnh đến từ đâu,

nhưng khi chiếu vào, mỗi người đều nghe một tiếng click rất khẽ,

và trong khoảnh khắc ấy, họ cảm giác mình vừa nhớ ra điều gì đó – điều rất xa, rất thật, và rất người.

9. Dòng cuối cùng

Một tệp dữ liệu nhỏ được tự động giải mã kèm theo bức ảnh. Trong đó, chỉ có một đoạn văn ngắn, không ký tên:

“Tôi là người cuối cùng nhìn thấy ánh sáng.

Khi ký ức tan vào vũ trụ, mọi sinh linh đều trở thành phần phản chiếu của nhau.

Không có người, không có bóng.

Chỉ còn lại ánh sáng biết kể chuyện.”

Cuối đoạn, là một câu viết tay:

“Nếu bạn đang đọc điều này, xin hãy kể lại —

để chúng tôi được nhớ thêm một lần nữa.”

10. Kết

Ở nơi xa nhất của vũ trụ, nơi ánh sáng mất hơn ngàn năm mới đến, một đốm sáng nhỏ vẫn lấp lánh giữa bóng tối.

Nếu lắng nghe thật kỹ, người ta nói có thể nghe thấy âm thanh rất khẽ —

một tiếng máy ảnh chụp,

rồi giọng nữ thì thầm:

“Ký ức… vẫn còn.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×