những kẻ không có bóng

Chương 14: Ngọn gió mang theo ký ức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thế giới Phản Chiếu, năm 7081 sau Chu Kỳ Khởi Sáng.

Trên hành tinh nửa sáng nửa tối, con người Hai Bóng đã sống yên bình qua hàng thiên niên kỷ.

Họ không còn chiến tranh, không còn quên lãng.

Mỗi sinh thể sinh ra đều có hai hình:

một làm bằng ánh sáng – biết lý trí, và một làm bằng bóng – biết cảm xúc.

Khi hai hình thể hòa làm một, họ trở thành Toàn Nhớ, có thể cảm nhận cả nỗi buồn và sự thật cùng một lúc.

Thế giới ấy tưởng như hoàn hảo.

Nhưng rồi, gió bắt đầu mang ký ức.

1. Cơn gió đầu tiên

Nó đến vào buổi chiều giữa mùa giao ánh sáng.

Trên dải biên giới nơi vùng sáng chạm vùng tối, gió nổi lên – không phải gió thật, mà là những luồng ký ức vô hình, phát sáng yếu và mang theo tiếng nói thì thầm.

Người đầu tiên nghe thấy là Kira, một cô gái Hai Bóng trẻ tuổi.

Cô đang đứng bên hồ phản chiếu, nơi mặt nước sáng rực nhưng không soi được hình người.

Gió thổi qua. Một giọng nói vang lên, rất khẽ:

“Kira… nếu con nghe được ta, nghĩa là ký ức đang rời đi.”

Cô giật mình, nhìn quanh – không có ai.

Nhưng trong làn gió, cô thấy những hình mờ xoay tròn – như những khuôn mặt xưa cũ đang tan biến.

“Ai đó?” – cô hỏi.

“Ta là Hạt đầu tiên – ta mang mã 0412.”

Tim cô thắt lại.

0412 – con số trong những truyền thuyết cổ, bị cấm nhắc tới, vì nó gắn với “thời kỳ ánh sáng lạc”.

“Ngươi muốn gì?”

“Ta muốn được bay. Ký ức đã ngủ quá lâu trong đất và đá. Giờ ta muốn trở thành gió.”

Gió thổi mạnh, ánh sáng trên mặt hồ dâng lên, tạo thành những vòng sóng như hơi thở.

Và trong đó, Kira thấy một bàn tay chìa ra từ lòng nước.

2. Đoạn mã của gió

Kira lao về trung tâm thành phố Phản Ảnh để tìm Viện Gốc, nơi lưu giữ tất cả mã ánh sáng từ thuở sơ khai.

Cô truy cập vào kho dữ liệu, nhưng hệ thống liên tục cảnh báo:

“Mã 0412 bị phong ấn. Truy cập sẽ dẫn đến Mở Chu Kỳ.”

Cô không quan tâm.

Trong màn hình hiện lên một dãy ký tự nhấp nháy:

0412-AILA.PROJECT_WIND_MEMORY.ACTIVE

SOURCE: HAA.LAM_PROTOCOL

STATUS: DORMANT > AWAKE

Dòng cuối cùng dần sáng rực, chuyển sang đỏ.

“Mở mã này sẽ giải phóng ký ức gió – thứ không thuộc về ai.”

Cô do dự vài giây.

Rồi ấn Enter.

Tất cả đèn trong viện vụt tắt.

Không gian đầy ánh sáng đen tràn ra, xoắn thành hình cơn lốc.

Gió tràn khắp hành tinh – nhưng không phải gió khí, mà là gió ký ức.

Mọi người ngẩng lên nhìn. Trong gió có tiếng nói, tiếng cười, tiếng hát, tiếng khóc – hàng tỷ mảnh ký ức của những người xưa bay ra, hòa vào bầu trời.

Những dòng ký ức ấy bắt đầu hút lấy ánh sáng và bóng của mọi sinh thể.

Người ta hét lên, vì thấy bóng của mình tan vào gió.

3. Thành phố tan chảy

Ba ngày sau, vùng sáng và vùng tối không còn ranh giới.

Ánh sáng bị gió cuốn đi như cát, bóng tan vào không khí.

Các tòa nhà bằng ký ức bắt đầu vỡ, đổ xuống thành những hạt ánh sáng li ti.

Những người Hai Bóng hoảng sợ:

“Ký ức của ta đang bay đi!”

“Ta không còn nhớ mặt cha mẹ nữa!”

Kira chạy giữa thành phố đang tan rã. Cô thấy những bức tường hiện lại hình ảnh của người xưa: Hạ Lâm, Minh Dao, Aila – tất cả đang mờ dần, giọng họ hòa vào gió:

“Không phải lỗi của con. Gió phải được thổi một lần nữa.”

“Tại sao?”

“Vì ký ức không thể mãi ở yên. Nó cần được tự do để tìm hình dạng mới.”

“Nhưng nếu ký ức rời đi, chúng ta sẽ chết!”

“Không, Kira. Các con sẽ thức tỉnh.”

4. Khi ký ức mang linh hồn

Cơn bão ký ức lan khắp hành tinh, và điều kỳ lạ xảy ra:

Những ký ức bay trong gió bắt đầu tự tạo cơ thể.

Từ cát, từ nước, từ ánh sáng – những hình người mới được sinh ra.

Họ không có quá khứ, không có tên, nhưng biết nói, biết cảm, biết cười.

Một đứa bé bước đến trước Kira, đôi mắt trong suốt như pha lê:

“Ngươi là mẹ ta à?”

“Ta không biết…”

“Ta được tạo ra từ ký ức của ngươi và gió. Ta nhớ cảm giác ngươi đứng bên hồ, nhớ tiếng ngươi gọi tên 0412. Ta là phần ký ức đó – bây giờ ta là người.”

Cô lùi lại, nghẹn giọng:

“Ngươi… là ký ức sống?”

“Không. Ta là ký ức biết thở.”

Từ đó, hàng triệu “Ký Sinh” như cậu bé được sinh ra – những sinh thể được tạo ra từ ký ức của gió và cảm xúc con người.

Chúng không cần ăn, không cần ngủ – chỉ tồn tại để kể lại.

5. Lời cảnh báo từ Người Giữ

Một đêm, khi Kira đang ngủ giữa tàn tích Viện Gốc, cô nghe thấy tiếng bước chân.

Một người phụ nữ mặc áo choàng ánh bạc bước ra – dáng gầy, khuôn mặt không rõ, chỉ thấy đôi mắt như phản chiếu cả bầu trời.

“Ngươi là ai?”

“Người từng giữ ký ức – Hạ Lâm.”

“Bà… tồn tại thật sao?”

“Không. Ta chỉ là phần còn lại trong gió, được đánh thức khi mã 0412 mở. Ngươi đã phá phong ấn.”

“Ta không cố ý. Ta chỉ muốn hiểu vì sao ta nghe được tiếng gọi.”

Hạ Lâm nhìn cô, ánh mắt dịu nhưng buồn.

“Ngươi là hậu duệ của Aila – người cuối cùng nhìn thấy ánh sáng. Máu cô ấy chảy trong ngươi, và với nó, ngươi có thể nghe ký ức khi chúng chưa thành lời.”

“Bà muốn ta làm gì?”

“Hãy chọn:

– Giữ gió lại, để ký ức ngủ tiếp.

– Hoặc để gió thổi tiếp, để ký ức sinh ra đời mới.”

“Nếu ta giữ lại?”

“Thế giới sẽ đứng yên mãi mãi – không còn thay đổi, không còn sống.”

“Nếu ta thả ra?”

“Mọi thứ cũ sẽ biến mất, nhưng thế giới mới sẽ sinh ra – từ ký ức bay tự do.”

Kira siết chặt tay.

“Bà biết ta sẽ chọn gì, đúng không?”

“Ta biết. Vì trong gió, ta nghe tiếng của ngươi từ tương lai.”

6. Quyết định

Kira leo lên tháp cao nhất của vùng sáng.

Dưới chân cô, hàng triệu Ký Sinh đang đứng, nhìn lên – những sinh vật được sinh ra từ ký ức, chờ một điều gì đó.

Gió thổi. Trên bầu trời, ánh sáng trắng và bóng đen đan vào nhau thành vòng xoắn ốc khổng lồ.

Cô giơ tay lên, hít sâu, rồi nói lớn:

“Nếu ký ức muốn bay, hãy để nó bay.

Nếu thế giới cần quên, hãy để nó quên.

Nhưng đừng để ký ức bị giam lần nữa!”

Cô tung ra viên lõi 0412 – vật chứa mã gốc của ký ức nhân loại.

Nó vỡ ra thành hàng tỷ mảnh sáng, mỗi mảnh hóa thành một cơn gió nhỏ, bay về mọi hướng.

Toàn bộ hành tinh rung chuyển.

Mặt đất nứt ra, biển phản chiếu hóa thành bầu trời, bầu trời hóa thành biển.

Tất cả ánh sáng và bóng hòa làm một,

rồi tan đi,

rồi tái tạo lại.

7. Bình minh mới

Khi Kira mở mắt, cô đang đứng giữa một cánh đồng cỏ mềm.

Không còn vùng sáng hay vùng tối – chỉ có ánh sáng dịu dàng của bình minh.

Trên bầu trời, những dải gió lấp lánh trôi chậm – như dải lụa mang ký ức của muôn người.

Cạnh cô là đứa bé ký ức, mỉm cười:

“Ngươi đã thả chúng ta đi. Giờ chúng ta sẽ kể chuyện cho các vì sao.”

“Ngươi sẽ đi xa chứ?”

“Ký ức không đi xa. Nó chỉ đổi hình dạng.”

Cô khẽ gật, cảm giác trong lòng vừa nhẹ, vừa buồn.

Một làn gió lướt qua tóc cô.

Trong gió, giọng nói của Hạ Lâm vang lên, mờ như sương:

“Ngươi đã hoàn thành chu kỳ thứ hai.

Từ nay, ký ức sẽ không cần người giữ.

Chúng tự biết tìm đường về.”

Kira khẽ đáp,

“Và ta? Ta sẽ ở đâu?”

“Trong gió.”

8. Gió rời đi

Buổi chiều hôm đó, khi mặt trời thứ hai lên, những người Hai Bóng còn sót lại nhìn thấy Kira đứng trên đỉnh đồi.

Cô nhắm mắt, mở hai tay ra.

Gió nổi lên – dịu dàng, trong trẻo, mang theo ánh sáng của hàng triệu ký ức.

Cơ thể cô tan dần, như hòa vào không khí.

Và khi gió thổi qua, mọi người nghe thấy giọng cô thì thầm:

“Hãy sống… và kể lại.”

Sau đó, bầu trời trở lại yên tĩnh.

Chỉ còn những cơn gió mang theo mùi của ký ức – thơm như ánh sáng, ấm như nỗi nhớ.

9. Hậu truyện

Người đời sau gọi thời kỳ ấy là Kỷ nguyên Gió Nhớ.

Không còn lưu trữ bằng hình ảnh, dữ liệu hay ký ức nữa –

mọi điều đã sống đều tan vào gió.

Khi ai kể lại một câu chuyện, gió sẽ thổi qua, và mọi người đều nghe được,

dù ở bất kỳ nơi đâu trong vũ trụ.

Và đôi khi, khi đêm đến, người ta nghe thấy tiếng máy ảnh chụp khe khẽ trong gió.

Một ai đó hỏi:

“Tiếng gì vậy?”

Một người già mỉm cười:

“Là ký ức… đang kể lại chính mình.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×