Mùi thuốc sát trùng len lỏi vào hơi thở.
Hạ Lâm mở mắt. Ánh sáng trắng làm cô lóa đi, trần nhà nhòe như phủ một lớp sương. Mọi âm thanh mờ dần, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập bên tai.
Cô nhận ra mình đang nằm trên giường sắt, hai tay truyền dịch, quanh người là những vách tường sơn trắng cũ kỹ. Ngoài cửa sổ, ánh sáng nhạt chiếu vào những song sắt dày. Bên ngoài là hàng cây im lặng — không gió, không chim, không người.
Cô ngồi dậy. Dây truyền tuột ra, máu rịn ra một vệt đỏ.
Trên tường có tấm biển nhỏ:
“Bệnh viện Tâm Thần Thực Nghiệm – Khu Lưu Trú 0412.”
Con số ấy như đâm vào trí nhớ. Cô từng thấy nó trong hồ sơ ở viện số 9, từng thấy trong cuộn phim cũ, từng được nghe cha nhắc đến khi còn nhỏ.
Và giờ, nó treo ngay đầu giường cô như một định mệnh.
Cửa mở ra, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng bước vào. Ông mỉm cười, ánh mắt hiền hòa đến giả tạo.
“Cô tỉnh rồi à, Hạ Lâm.”
“Tôi... đang ở đâu?”
“Ở nơi cô đã từng đến, và từng rời đi.”
“Ai đưa tôi đến đây?”
“Không ai cả. Cô tự đến.”
Giọng ông ta trầm, từng chữ rõ ràng. Ông ngồi xuống ghế, mở sổ ghi chép.
“Cô nói cô là phóng viên, phải không?”
“Phải. Tôi điều tra vụ án ở khu phố số 9.”
“Và cô đã thấy gì?”
“Một người giống tôi. Không… là chính tôi. Nhưng không phải tôi.”
Ông gật đầu, viết gì đó.
“Cô nhớ ngày sinh của mình không?”
“23 tháng 4 năm 1997.”
“Không. Hồ sơ ở đây ghi cô được sinh ra ngày 12 tháng 4 năm 2005.”
Cô sững lại.
“Ông nói dối.”
“Chúng tôi không dối. Chúng tôi tạo ra cô — vào đúng ngày đó.”
Câu nói khiến Hạ Lâm nghẹn thở.
“Tạo ra tôi?”
“Cô là đối tượng thử nghiệm duy nhất của dự án Phản chiếu ký ức 0412. Cô không phải là bản gốc. Cô là ký ức được tái dựng bằng ánh sáng, sau khi người thật đã chết trong vụ nổ ba năm trước.”
Hạ Lâm lùi dần, đầu óc quay cuồng.
“Không, tôi còn nhớ mọi thứ! Tôi có tuổi thơ, có mẹ, có chồng...”
“Tất cả những gì cô nhớ là ký ức của bản gốc, được truyền qua ánh sáng lưu trữ.”
Ông đứng dậy, rút trong túi áo ra một tấm ảnh.
Trong ảnh là cô — nhưng mái tóc ngắn hơn, đôi mắt khác, thần thái mạnh mẽ hơn. Cô mặc áo blouse, tay cầm bảng thử nghiệm. Dưới góc ảnh có dòng chữ:
“Tiến sĩ Hạ Lâm – Trưởng dự án 0412.”
Cô ngồi sụp xuống. Mọi âm thanh trong đầu tan vỡ.
“Tôi… là bản sao của chính mình?”
“Không. Cô là ký ức biết thở.”
Sau khi ông ta rời đi, Hạ Lâm ngồi lặng hàng giờ. Mỗi lần cô cố nhớ lại gương mặt chồng, hình ảnh lại nhòe đi, như lớp sương phủ lên một tấm kính ẩm. Mọi thứ trong trí nhớ – mùi cà phê buổi sáng, tiếng gõ bàn phím, những đêm mưa cùng anh – dần trở thành những mảnh phim lỗi.
Trong góc phòng, cô phát hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ. Bên trong là cuốn sổ ghi chú cũ, gáy nứt. Trên bìa, dòng chữ run run:
“Nhật ký 0412 – Ký ức không có bóng.”
Cô mở ra.
Trang đầu tiên là chữ viết tay của bác sĩ Minh:
“Đối tượng 0412 cho phản ứng ánh sáng vượt mức. Khi tách ký ức khỏi thể xác, bản sao hình thành nhân dạng riêng. Hạ Lâm bản gốc đã chết. Nhưng ký ức vẫn sống, tự gọi mình bằng tên cô ấy.”
Trang kế tiếp, chữ viết thay đổi, nguệch ngoạc hơn:
“Tôi thấy cô ấy trong gương. Cô ấy biết tôi không phải thật. Mỗi đêm, cô ấy lại tiến gần hơn.”
Một giọt nước rơi lên trang giấy. Hạ Lâm giật mình nhận ra — đó không phải nước mắt, mà là một giọt máu nhỏ rơi từ trần nhà.
Cô ngẩng lên.
Trên trần, in rõ một dấu bàn tay đỏ.
Buổi tối, khi y tá mang thuốc đến, cô hỏi:
“Tại sao không có gương trong phòng này?”
“Bệnh nhân khu 0412 không được phép soi gương,” người y tá nói, mắt tránh ánh nhìn của cô.
“Vì sao?”
“Vì gương phản chiếu những thứ không còn tồn tại.”
Người y tá đi rồi. Căn phòng lại im. Hạ Lâm chờ đến khuya, khi tiếng chân tuần tra thưa dần, cô mở cửa trốn ra hành lang. Đèn hành lang nhấp nháy, những bóng đèn huỳnh quang kêu rì rì, ánh sáng xanh bệch rải dài.
Dọc tường treo đầy khung ảnh đen trắng. Cô soi đèn pin nhìn kỹ — đó là ảnh chân dung bệnh nhân, nhưng mặt ai cũng bị che bằng vết đen như đốm cháy.
Đến cuối hành lang, cô thấy một cửa phòng khóa kín. Trên bảng tên ghi:
“Khu lưu trữ ảnh – Cấm vào.”
Ổ khóa cũ kỹ, cô dễ dàng cạy ra. Bên trong là căn phòng rộng, chất đầy hộp phim, ảnh, máy chiếu. Ở giữa là một tấm gương cao gần trần, phủ lớp vải đen.
Cô kéo tấm vải xuống.
Trong gương không có cô.
Chỉ có một căn phòng tối, nơi ánh sáng đỏ nhấp nháy yếu ớt, và một người phụ nữ khác đang nhìn cô chằm chằm.
Người đó giống hệt cô — chỉ khác là ánh mắt hoàn toàn trống rỗng, và môi cô ta mấp máy không ra tiếng.
Rồi cô ta giơ tay lên, đặt vào mặt trong của tấm gương.
Hạ Lâm không kịp phản ứng. Một vệt nứt lan khắp mặt kính, sáng lên như vết nứt điện, rồi một bàn tay chui qua. Da tay nhợt nhạt, ngón dài, lạnh buốt. Nó chạm vào cổ cô.
“Trả lại ký ức cho tôi,” giọng nói vang lên trong đầu, không qua miệng.
Hạ Lâm giằng ra, ngã xuống, đèn pin rơi lăn. Ánh sáng lia vào bức tường phía sau gương – nơi khắc chi chít những dòng chữ:
“Tôi là ai?”
“Tôi có thật không?”
“Tôi vẫn ở đây.”
Tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng. Khi cô ngẩng dậy, tấm gương chỉ còn là mảnh vụn. Nhưng giữa đống kính vỡ, một tấm ảnh mới hiện lên.
Cô nhặt lên.
Trong ảnh là chính cô – đang ngồi trên ghế bệnh nhân, nhìn ra cửa.
Phía sau lưng cô, trong bóng tối, có một người khác vừa mở mắt.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy trong căn phòng y tế nhỏ. Trên cổ có vết xước, bàn tay băng lại. Bên cạnh giường là vị bác sĩ hôm trước.
“Cô không nên đi lung tung.”
“Tôi phải biết sự thật. Tôi không thể sống nếu không biết mình là ai.”
“Sự thật,” ông nói, “đôi khi không tồn tại. Ký ức có thể tự tạo ra chân lý riêng.”
Ông mở tập hồ sơ mới, đưa cho cô xem. Trang đầu là ảnh CT não, bên dưới ghi chú:
“Ký ức nhân tạo ổn định. Đối tượng có phản ứng cảm xúc giống người thật. Nhưng sau 72 giờ, ranh giới bản ngã mờ dần, dẫn đến hiện tượng ‘hai ý thức song song’.”
Cô hỏi:
“Hai ý thức?”
“Một của cô — và một của người thật. Cả hai đang tranh giành cơ thể này.”
Hạ Lâm ôm đầu. Tiếng vọng của giọng nói đêm qua lại vang lên: “Trả lại ký ức cho tôi.”
“Nếu tôi là ký ức,” cô nói, “tại sao tôi có thể cảm nhận đau, sợ, yêu?”
“Vì ký ức cũng muốn sống.”
Đêm đó, cô không ngủ. Trong yên lặng, cô viết lên tường bằng viên phấn nhỏ tìm được:
“Nếu tôi không có thật, vậy kẻ nào đang mơ?”
Rồi cô nghe tiếng bước chân ngoài hành lang. Ai đó dừng lại trước cửa phòng.
Một bóng người thấp thoáng qua khe kính.
Ánh sáng lóe lên.
Cửa từ từ mở.
Một giọng nói quen thuộc cất lên, trầm và khàn:
“Em vẫn thích soi gương nhỉ.”
Cô quay phắt lại.
Đứng giữa cửa là chồng cô — người đã chết ba năm trước. Anh vẫn mặc chiếc áo khoác sẫm, nụ cười nghiêng nhẹ, nhưng đôi mắt trống rỗng như mặt nước.
“Không thể nào…”
“Anh luôn ở đây, Lâm à. Trong ánh sáng. Anh chỉ cần em nhớ anh là đủ.”
“Anh là thật hay…”
“Anh là ký ức của ký ức.”
Anh tiến gần, giơ tay chạm má cô.
Bàn tay lạnh buốt.
“Em không phải người. Nhưng em cũng không phải ảo ảnh. Em là cầu nối giữa hai thế giới. Em có thể chọn — trở về ký ức, hoặc xóa mình khỏi hiện thực.”
Cô nhìn anh, nước mắt lăn dài.
“Nếu em chọn ở lại?”
“Thì một trong hai ta phải biến mất.”
Anh mỉm cười, rồi tan vào bóng tối như làn khói.
Cô ngã quỵ, giữa phòng chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường vang từng nhịp. Kim giây chỉ đúng 3 giờ 07 phút.
Ánh sáng trắng lại lóe lên.
Một giọng nói vang lên quanh phòng, hòa cùng tiếng gió:
“Chào mừng trở lại, 0412. Thí nghiệm sẽ tiếp tục.”
Tường rung lên, đèn chớp liên hồi.
Cô gào lớn, nhưng tiếng kêu bị nuốt chửng. Mọi thứ tan vào ánh sáng.
Khi ánh sáng tắt, căn phòng trống trơn.
Chỉ còn lại tấm gương mới dựng giữa phòng, phản chiếu hình một người đang mỉm cười.