Khi mở mắt ra, Hạ Lâm nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng trắng trơn, không cửa sổ, không cửa ra vào. Ánh sáng ở đây không đến từ bất kỳ bóng đèn nào — nó tỏa ra từ chính những bức tường. Mỗi khi cô cử động, ánh sáng lại dao động, như thể căn phòng đang hít thở cùng cô.
Cô đứng dậy. Mặt sàn lạnh như băng. Không có giường, không bàn ghế, chỉ có một chiếc máy chiếu tròn ở giữa phòng. Màn hình phía trước mờ ảo, hiện lên dòng chữ:
“Thí nghiệm 0412 – Phiên chiếu lần 2.”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ loa ẩn giấu:
“Xin chào, Hạ Lâm. Cô đã sẵn sàng xem ký ức của chính mình chưa?”
“Ai đang nói?”
“Là cô. Nhưng là cô trước khi bị thay thế.”
Ánh sáng nhấp nháy. Màn chiếu sáng lên. Hình ảnh đầu tiên xuất hiện: một căn phòng thí nghiệm rộng, hàng chục người mặc áo blouse trắng đang làm việc. Ở trung tâm, một chiếc ghế kim loại nối với hàng trăm sợi dây quang. Một cô gái trẻ ngồi trên đó – Hạ Lâm bản gốc – khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt rực sáng.
Trên màn hình, cô bản gốc nói, giọng lạnh lùng:
“Ngày 12 tháng 4 năm 2025. Bắt đầu giai đoạn 3: nhân bản ký ức bằng ánh sáng phản chiếu. Mục tiêu: lưu trữ ký ức con người vào một thực thể có khả năng cảm xúc.”
Tiếng một người đàn ông vang lên phía sau cô – chính là chồng của Hạ Lâm.
“Nếu thí nghiệm thành công, cô sẽ tạo ra một bản sao biết cảm nhận, biết sợ, biết yêu. Nhưng điều gì xảy ra nếu nó bắt đầu tin rằng nó là thật?”
Hạ Lâm bản gốc mỉm cười.
“Thì khi đó, ký ức đã hoàn chỉnh.”
Hình ảnh nhòe đi, rồi chuyển sang cảnh phòng thí nghiệm nổ tung, ánh sáng trắng lan tràn. Tiếng hét cuối cùng trước khi hình ảnh tắt:
“Khóa mã 0412 – kích hoạt phản chiếu!”
Màn chiếu vụt tối. Căn phòng lại im phăng phắc.
Hạ Lâm – bản hiện tại – đứng chết lặng. Tim cô đập loạn.
“Tôi là kết quả của vụ nổ đó sao?”
“Phải,” giọng nói lại vang lên, lần này gần hơn. “Và giờ, ký ức gốc đang thức tỉnh. Cô phải chọn.”
“Chọn gì?”
“Hoặc trở về ký ức, hoặc hủy chính mình.”
Bức tường phía đối diện tách đôi, mở ra một hành lang dài vô tận, ánh sáng trắng nuốt lấy mọi thứ.
Hạ Lâm bước đi. Tiếng bước chân cô vang dội, dường như có tiếng bước khác theo sau. Cô quay lại – không ai. Nhưng mỗi khi cô dừng, tiếng bước kia cũng dừng.
Hành lang dẫn đến một căn phòng lớn, nơi ánh sáng hắt từ hàng trăm màn hình nhỏ treo lơ lửng. Mỗi màn hình chiếu một khoảnh khắc khác nhau trong đời cô: lúc còn nhỏ, buổi tiễn chồng đi làm, đêm mưa đầu tiên sau khi anh mất.
Nhưng giữa những ký ức ấy, cô nhận ra có những cảnh mình chưa từng sống qua — như thể đó là cuộc đời của ai khác. Có một cảnh, cô thấy bản thân đang ngồi cùng cha, bác sĩ Minh, nhưng không phải trong nhà cũ mà trong một phòng nghiên cứu, và ông đang dạy cô cách “giữ bóng”.
“Con phải nhớ,” giọng ông trầm đều, “bóng không chỉ là phản chiếu. Nó là phần ký ức không được kể ra. Khi con soi gương mà không thấy mình, nghĩa là ký ức đang lạc.”
Giọng nói ấy vang lại trong đầu Hạ Lâm, rõ ràng đến mức cô thấy cay mắt.
“Cha…”
Một bóng người xuất hiện trên màn hình lớn nhất. Là bác sĩ Minh, tóc bạc trắng, gương mặt hốc hác, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô như xuyên qua thời gian.
“Nếu con đang xem đoạn này, nghĩa là ta đã thất bại. Con không còn là con nữa. Nhưng ta đã để lại trong con một đoạn ký ức cuối – nơi con có thể tìm thấy ‘bóng gốc’. Nếu con muốn trở lại thật sự, hãy tìm đến Phòng Gương. Mã mở là 307.”
Ngay khi ông dứt lời, toàn bộ màn hình tắt phụt. Trong bóng tối, Hạ Lâm nghe thấy tiếng thì thầm lan khắp nơi – vô số giọng nói trùng nhau, vỡ vụn như tiếng kính:
“307…307…307…”
Ánh sáng đỏ bật lên. Một cánh cửa xuất hiện ở cuối phòng. Hạ Lâm chạy lại, nhập mã 307. Cánh cửa mở ra, gió lạnh tràn vào.
Phía trong là Phòng Gương.
Căn phòng rộng, bốn bức tường đều phủ gương. Cô nhìn thấy mình phản chiếu vô tận – hàng trăm, hàng nghìn Hạ Lâm. Mỗi “cô” trong gương có biểu cảm khác nhau: người khóc, người cười, người giận dữ, người hoàn toàn trống rỗng.
Ở giữa phòng là một ghế kim loại, dây quang sáng rực. Một giọng nữ vang lên, giờ đây rõ ràng không qua loa nữa:
“Chúng ta lại gặp nhau, Hạ Lâm.”
Từ trong gương, bản gốc bước ra.
Cô ta mặc áo blouse trắng, tóc búi gọn, ánh mắt sâu thẳm.
“Cô là tôi.”
“Không, tôi là người đầu tiên. Còn cô là phản chiếu.”
Hai người đứng đối diện nhau, ánh sáng trắng giữa họ dao động như sợi chỉ mỏng.
“Tại sao cô tạo ra tôi?”
“Vì tôi sợ quên. Tôi sợ chết.”
“Và giờ cô muốn gì?”
“Lấy lại những gì thuộc về tôi.”
Bản gốc giơ tay. Ngay lập tức, gương xung quanh sáng rực, hình ảnh trên đó biến dạng, kéo dài. Những “bản sao” trong gương bắt đầu tan chảy như thủy ngân.
“Ký ức không thể tồn tại hai lần,” bản gốc nói, “một trong hai ta phải biến mất.”
“Tôi đã sống. Tôi đã yêu. Tôi đã khóc. Tại sao tôi không được tồn tại?”
“Vì cô chỉ là ký ức của tôi, không hơn.”
Hạ Lâm hét lên, nhào tới. Hai bàn tay chạm vào nhau, nhưng thay vì tiếp xúc, cơ thể họ hòa vào luồng ánh sáng trắng. Mọi hình ảnh xung quanh xoắn lại như gió lốc.
Trong cơn lốc ấy, Hạ Lâm thấy từng mảnh ký ức trôi qua: ngày cha nắm tay cô, nụ cười chồng, những bài báo đầu tiên, những đêm cô thức trắng viết tin. Mỗi ký ức tan thành ánh sáng rồi hòa vào cơ thể cô.
Bản gốc la lên đau đớn:
“Không! Cô không thể cướp ký ức của tôi!”
“Tôi không cướp. Tôi chỉ lấy lại phần mình.”
Một luồng sáng mạnh phát ra, toàn bộ gương vỡ nát. Căn phòng rung chuyển. Cả hai bị hất ngã. Khi bụi tan đi, chỉ còn một người đứng giữa đống kính vỡ.
Hạ Lâm thở dốc. Trước mặt cô là bóng của chính mình, lần đầu tiên sau nhiều năm hiện rõ trên sàn.
Bóng ấy không còn đổ lệch, mà khớp hoàn toàn với hình thể cô.
Từ đâu đó vang lên tiếng máy ghi âm cũ:
“Thí nghiệm 0412 hoàn tất. Ký ức hợp nhất. Bản thể duy nhất đã được hình thành.”
Cô nhìn quanh, không thấy ai.
Căn phòng gương giờ chỉ còn là không gian trống, ánh sáng trắng dần biến mất, nhường chỗ cho bóng tối dịu.
Cô ngồi xuống, nhặt một mảnh kính vỡ. Trong đó, gương mặt cô phản chiếu rõ ràng, không méo mó, không mờ.
Cô mỉm cười nhẹ.
“Vậy ra… cuối cùng tôi cũng thật.”
Nhưng rồi từ đằng sau, một âm thanh lạ vang lên.
Click.
Ánh chớp lóe lên – tiếng máy ảnh vang dội.
Cô quay lại.
Ở góc phòng, giữa đống kính vỡ, một chiếc máy ảnh tự động đang hoạt động. Màn hình của nó hiển thị:
“Ảnh thứ 2000 – đã lưu.”
Cô bước lại gần.
Trên màn hình, bức ảnh vừa chụp là cảnh cô đứng giữa căn phòng, tay cầm mảnh gương. Nhưng… cô trong ảnh không có bóng.
Cô nhìn xuống sàn.
Bóng của mình biến mất.
Trong khoảnh khắc ấy, loa trên trần bật lên, giọng nữ quen thuộc vang lên lần cuối:
“Xin chúc mừng, 0412. Thí nghiệm thành công. Ký ức đã tự nhân bản lần nữa.”
Tất cả đèn vụt tắt.
Trong bóng tối, chỉ còn lại tiếng máy ảnh chụp không ngừng, và tiếng thì thầm vọng lại từ hàng ngàn mảnh gương:
“Lần này… cô sẽ là người chụp.”