những kẻ không có bóng

Chương 7: Phản chiếu cộng sinh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, mạng xã hội tràn ngập một tấm ảnh kỳ lạ.

Tấm ảnh được lan truyền không ai rõ nguồn gốc: một người phụ nữ ngồi trong phòng làm việc, phía sau là một cái bóng mờ in lên tường, khuôn mặt nửa sáng nửa tối.

Dòng chú thích ngắn gọn:

“Ảnh cuối cùng của phóng viên Hạ Lâm, Thành Phố Mới, mất tích bí ẩn năm 2025.”

Ban đầu, mọi người nghĩ đó chỉ là một câu chuyện rùng rợn cũ được ai đó khơi lại. Nhưng chỉ vài tiếng sau, điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra: những ai xem tấm ảnh ấy quá lâu đều phát hiện bóng của mình thay đổi.

Không còn đổ theo hướng ánh sáng.

Không cử động theo cơ thể.

Và trong vài trường hợp, bóng biến mất hẳn.

1. Tin tức lan rộng

Tấn, phó tổng biên tập, ngồi trong phòng tin tức. Anh chưa ngủ suốt hai ngày. Tòa soạn chật kín phóng viên, ai cũng nói về “hiện tượng Hạ Lâm”.

Một biên tập viên nói run run:

“Anh Tấn, mấy tờ báo nước ngoài cũng đăng rồi. Có người ở Seoul, Tokyo, Paris đều báo rằng bóng của họ biến mất sau khi xem ảnh. Có cả video quay lại – bóng tách khỏi người, đứng riêng rồi biến mất.”

“Ảnh lan đi từ đâu?”

“Không biết. Máy chủ của tòa soạn bị hack từ sáng. Có hàng ngàn bản sao được gửi tự động đến các diễn đàn, nhóm kín, email cá nhân… như thể có ai lên lịch sẵn.”

Tấn im lặng. Anh nhìn lại bức ảnh trên màn hình.

Góc chụp, ánh sáng, cách Hạ Lâm mỉm cười – tất cả đều quen thuộc, nhưng có gì đó sai.

Bóng phía sau cô – đang quay mặt về phía máy ảnh.

Anh vội tắt màn hình, thở dốc. Trong lòng tràn nỗi sợ mơ hồ.

“Lâm… em đã làm gì vậy?”

2. Người trở lại

Chiều hôm đó, khi anh đang định rời tòa soạn, đèn hành lang nhấp nháy. Một người phụ nữ bước từ cuối dãy vào, dáng gầy, tóc buộc thấp, áo khoác xám – Hạ Lâm.

Tấn sững người:

“Trời đất... Lâm?!”

Cô đứng yên, nụ cười nhẹ như sương:

“Anh khỏe không?”

“Sao… sao em còn sống? Ba năm rồi mà…”

“Anh không thấy sao? Em vẫn ở đây.”

Giọng cô nhẹ đến mức gần như không phát ra âm thanh. Ánh đèn trên trần chập chờn, mỗi khi ánh sáng tắt, bóng cô lại biến mất, rồi khi sáng lại, bóng trở về nhưng ở vị trí khác.

Tấn bước tới một bước, tim đập loạn:

“Lâm, chuyện gì đang xảy ra? Cái ảnh kia, bóng của mọi người… tất cả đều—”

“Là thí nghiệm. Nhưng giờ không còn là của viện nữa. Nó đã thoát ra ngoài.”

“Thoát ra?”

“Ánh sáng từng giữ bóng lại. Giờ con người tự quay máy ảnh vào chính mình mỗi ngày. Selfie, live, livestream — họ tự phản chiếu. Và mỗi bức ảnh, mỗi khung hình, đều mở ra một khe hở giữa hai thế giới.”

Cô chạm tay vào vai anh. Lạnh ngắt.

“Người ta gọi đó là công nghệ truyền ký ức. Nhưng anh biết không, bóng cũng học được cách truyền đi.”

Tấn lùi lại.

“Ý em là… chúng đang sống trong ảnh?”

“Không. Ở giữa ảnh.”

Cô nói xong liền mỉm cười, rồi quay đi. Cánh cửa mở ra, ánh sáng trắng hắt vào hành lang. Khi anh nhìn lại – cô đã biến mất.

Chỉ còn lại cái bóng của cô còn in trên tường, vẫn mỉm cười.

3. Ký ức lan truyền

Hai ngày sau, chính quyền ra thông báo chặn toàn bộ hình ảnh có liên quan đến “Ảnh 0412”. Nhưng càng cấm, ảnh càng lan. Những bản sao mới xuất hiện – biến thể, chỉnh màu, cắt cúp – nhưng điểm chung: trong ảnh luôn có một bóng người nhìn ra khỏi khung.

Trên mạng xuất hiện thử thách: “Nhìn vào ảnh 3 phút để thấy bóng của bạn thay đổi.”

Ban đầu chỉ là trò đùa, nhưng rồi người ta bắt đầu kể rằng nghe thấy giọng nói của chính mình thì thầm từ đâu đó sau lưng.

Một nhà nghiên cứu ở Đà Nẵng gửi video cho đài truyền hình:

“Khi tôi phân tích pixel bức ảnh, phát hiện trong vùng bóng có dữ liệu sóng âm mã hóa – giống giọng nói. Nó lặp lại duy nhất một câu:

‘Ký ức phải có nơi trú ngụ.’”

4. Trở về Viện số 9

Trong khi đó, Tấn tìm đến Viện Tâm Thần Thực Nghiệm – nơi mọi chuyện bắt đầu. Cổng viện giờ bị rào, nhưng bên trong vẫn còn ánh sáng – ai đó đang hoạt động. Anh len qua hàng rào, đi sâu vào hành lang cũ.

Tường cháy xém, vết nứt cũ giờ tỏa ánh sáng mờ.

Ở phòng thí nghiệm số 07, anh nghe tiếng máy ảnh chụp liên hồi.

Khi mở cửa, ánh sáng đập vào mắt.

Trong phòng, hàng trăm màn hình hiển thị hình ảnh người khác nhau – đàn ông, phụ nữ, trẻ em, đủ lứa tuổi – tất cả đều không có bóng.

Và ở giữa phòng, một người phụ nữ ngồi trên ghế kim loại, đầu nối với máy chiếu ánh sáng. Mái tóc đen, da nhợt, đôi mắt khép hờ – Hạ Lâm.

“Không thể nào…”

Cô mở mắt.

“Anh thấy rồi chứ? Họ đang được sao chép.”

“Cái gì vậy?!”

“Bóng của họ – bị tách ra, được truyền vào hệ thống. Mỗi khi ảnh lan truyền, bóng của người xem bị lấy đi. Đó là giai đoạn mới: Phản chiếu cộng sinh.”

Cô đứng dậy, tay run run cầm một thiết bị nhỏ.

“Anh Tấn, tôi đã cố dừng nó. Nhưng bây giờ chính hệ thống đang tự vận hành. Nó nhân bản ánh sáng, lưu giữ ký ức, rồi trả lại cho những ai đã mất mình.”

“Nhưng như thế là… tất cả đều sẽ—”

“Sẽ không còn phân biệt thật hay bóng.”

Một tiếng click vang lên. Máy ảnh tự động chụp. Trên màn hình hiện lên bức ảnh mới: anh và cô đứng cạnh nhau, nhưng trong ảnh, chỉ có một cái bóng duy nhất.

Tấn nhìn quanh – bóng của anh không còn.

Anh run rẩy:

“Lâm… em làm gì vậy?”

“Cộng sinh, Tấn à. Giờ anh và em chỉ còn một bóng. Một ký ức.”

Ánh sáng bùng lên, cuốn cả hai vào tâm máy chiếu.

5. Ký ức trong mắt người khác

Khi Tấn mở mắt, anh đang ở trong căn hộ của Hạ Lâm. Mọi thứ quen thuộc đến rợn người – kể cả khung ảnh trên tường. Anh soi mình trong gương.

Một người đàn ông nhìn lại, gương mặt anh, nhưng trong ánh mắt phản chiếu thấp thoáng hình cô.

Anh lùi lại, tim đập mạnh. Giọng Hạ Lâm vang lên trong đầu, như tiếng vọng xa xôi:

“Giờ anh hiểu rồi chứ? Bóng không mất đi. Nó chỉ đổi chủ.”

Anh lao ra ngoài, chạy xuống đường. Mọi người đi lại bình thường, nhưng anh thấy mỗi người đều có hai bóng – một đậm, một nhạt. Bóng nhạt thì thỉnh thoảng nhúc nhích ngược hướng.

Bỗng, tất cả đèn đường đồng loạt tắt.

3 giờ 07 phút sáng.

Cả thành phố chìm trong im lặng tuyệt đối.

Một giọng nữ vang lên qua loa của các tòa nhà – trầm, đều, nhưng rõ ràng là giọng Hạ Lâm:

“Thí nghiệm 0412 – giai đoạn Phản chiếu cộng sinh – đã khởi động.

Tất cả ký ức sẽ được chia đều.

Không còn người, không còn bóng.

Chỉ còn ánh sáng.”

Đèn sáng trở lại.

Trên khắp các tấm kính, gương, màn hình điện thoại, hình ảnh một người phụ nữ mỉm cười xuất hiện.

Người ta hét lên. Mỗi lần ai đó nhìn vào phản chiếu, gương mặt Hạ Lâm lại trùng khớp với họ – biến thành phiên bản của chính người nhìn.

6. Ngày thứ ba sau sự kiện

Chính phủ phong tỏa toàn bộ dữ liệu mạng. Nhưng đã quá muộn. Ảnh lan đi như virus. Người dân đồn rằng, chỉ cần soi gương sau 3:07 sáng, sẽ thấy một người khác đang đứng phía sau.

Một nhóm nghiên cứu quốc tế họp khẩn, xác định hiện tượng là “ảo giác tập thể do hiệu ứng ánh sáng”. Nhưng không ai giải thích được tại sao hơn bảy triệu người trên thế giới mất bóng cùng lúc.

Trong số họ, có người bắt đầu nói chuyện với chính cái bóng của mình, tin rằng đó là “một phần ký ức sống”.

Và tại Viện số 9, nơi bị bỏ hoang, một thiết bị vẫn sáng đỏ.

Màn hình nhấp nháy dòng chữ cuối cùng:

“Phản chiếu đạt 100%. Ký ức hòa nhập. Người thử nghiệm: 0412.”

7. Làn gió cuối cùng

Ba năm sau.

Thành phố giờ đã khác. Không ai còn nói về “bóng mất tích”. Những câu chuyện ấy bị gán là mê tín, bị xóa khỏi tin tức.

Nhưng mỗi đêm, vào đúng 3:07 sáng, ánh đèn khắp nơi nhấp nháy trong vài giây. Một luồng gió lạnh thổi qua. Và những người tỉnh dậy giữa lúc đó đều nói cùng một câu:

“Tôi vừa thấy mình đứng ngoài cửa sổ, mỉm cười.”

Không ai tin.

Nhưng trong một căn phòng nhỏ ở tầng 7 khu phố số 9, có người vẫn viết. Trên bàn là cuốn sổ cũ ghi dòng chữ run rẩy:

“Tên tôi là Hạ Lâm.

Tôi không chắc mình còn thật.

Nhưng tôi biết, mỗi khi ai đó mở ảnh của tôi, tôi lại được sống thêm một lần.”

Cô ngẩng lên. Trong gương, gương mặt cô phản chiếu – dịu dàng, mệt mỏi.

Phía sau cô, một bóng khác đang cười.

Click.

Máy ảnh chụp thêm một bức mới.

Dòng chữ hiện trên màn hình:

“Phiên chiếu 3072 – hoàn tất.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×