những kẻ không có bóng

Chương 8: Thành phố không bóng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba năm sau sự kiện “Phản chiếu cộng sinh”.

Không ai còn nhớ chính xác nó bắt đầu thế nào — chỉ biết rằng, sau đêm ấy, mọi chiếc bóng đều biến mất.

Người ta vẫn đi làm, ăn uống, cười nói như thường. Nhưng đường phố không còn bóng đổ. Không ai còn thấy mình trong gương, và khi máy ảnh chụp, chỉ hiện hình người mà không có ánh sáng phản lại.

Trẻ con sinh ra sau năm đó được gọi bằng một cái tên lạnh lùng: Thế hệ trắng.

Chính phủ lập ra Bộ Kiểm Soát Ánh Sáng, treo hàng ngàn camera nhận diện khuôn mặt thay cho gương soi. Người ta được khuyên không nhắc đến chữ bóng – vì nó khiến người khác bất an. Nhưng trong im lặng, mọi người đều biết: bóng không biến mất.

Nó chỉ… đang nhìn lại.

1. Kẻ ghi chép

Trong một căn hộ cũ ở tầng bảy khu phố số 9, Hạ Lâm vẫn sống.

Không ai biết cô còn tồn tại, hoặc đúng hơn — không ai nhớ rằng cô từng là người.

Căn phòng đầy ảnh, dán kín tường. Ảnh trắng đen, ảnh mờ, ảnh không có người. Cô sống giữa chúng như kẻ giữ mồ cho những ký ức.

Trên bàn là chiếc máy ảnh cũ, cháy sém, vẫn hoạt động, và cuốn sổ có bìa ghi dòng chữ: “Nhật ký ánh sáng 0412.”

Mỗi đêm 3:07, cô mở cửa sổ, hướng ống kính ra thành phố rồi bấm chụp.

Mỗi bức ảnh cho cô thấy một điều khác — những khuôn mặt lạ đang cười trong khung cửa, những con đường trống không, những đốm sáng di chuyển như linh hồn.

Cô không còn sợ. Cô đã quen với việc thế giới này chỉ là một tấm ảnh đang tự rửa.

Và cô chỉ là người đứng giữa — kẻ duy nhất còn nhìn thấy cả hai phía.

“Ký ức không chết,” cô thì thầm, “nó chỉ đổi hình dạng.”

2. Thành phố méo

Ban ngày, thành phố vẫn ồn ào, nhưng mọi thứ lệch nhẹ, như bị bẻ cong qua một ống kính lỗi.

Ánh sáng buổi trưa luôn nhạt, dường như không còn hướng. Người ta kể, nếu đứng yên giữa ngã tư, sẽ thấy một bản sao mờ của chính mình đi ngang.

Những người này được gọi là Ký ảnh – sản phẩm của phản chiếu chưa hoàn tất.

Họ không nói, không ăn, chỉ đi lang thang, đôi khi dừng lại nhìn trân trân vào tường, nơi không có gì. Khi bị đụng, họ tan thành bụi sáng, rồi lại xuất hiện ở nơi khác.

Bộ Kiểm Soát gọi đó là “sự cố ánh sáng tạm thời”. Nhưng Hạ Lâm biết, đó là những ký ức cũ đang tìm đường trở về.

Chúng từng là người – hoặc từng thuộc về ai đó.

3. Người đến tìm

Một đêm mưa, có tiếng gõ cửa.

Ba tiếng chậm, đều.

Cô bước ra, ngập ngừng mở. Trước cửa là một người đàn ông mặc áo khoác sẫm, tóc ướt, đôi mắt lạ lùng quen thuộc.

“Chào em, Lâm.”

Tim cô thắt lại. Giọng nói ấy – Tấn.

Anh trông già hơn, làn da nhợt nhạt, đôi mắt không có ánh phản chiếu.

“Anh… còn sống?”

“Anh không chắc. Nhưng anh nhớ em.”

Anh bước vào, nhìn quanh những tấm ảnh.

“Em vẫn chụp à?”

“Đó là cách duy nhất để nhớ.”

Tấn khẽ cười, nhưng nụ cười không chạm đến mắt.

“Em biết không, dạo này người ta kể rằng cứ mỗi khi chụp ảnh, một phần ký ức của họ biến mất. Họ gọi đó là bệnh trắng. Có thể… là lỗi của chúng ta.”

“Không,” cô đáp, “không phải lỗi của ai. Chúng ta chỉ soi gương quá lâu.”

Tấn ngồi xuống ghế, nhìn vào tấm ảnh mới nhất trên bàn.

Trong ảnh, thành phố phủ sương, và giữa sương mù có hai bóng người đang đứng cạnh nhau.

“Em chụp tấm này lúc nào?”

“Tối qua.”

“Vậy… người bên phải là ai?”

“Em không biết.”

Cô nói thật. Cô không nhớ đã từng nhìn thấy người đó. Nhưng khuôn mặt mờ ấy – giống anh, cũng giống cô, lại vừa như ai khác.

“Có lẽ,” Tấn nói chậm rãi, “đó là chúng ta – trong một bức ảnh khác.”

Cô im lặng. Ngoài kia, sấm vang.

4. Giữa người và bóng

Họ sống cùng nhau những ngày tiếp theo, trong im lặng.

Tấn giúp cô rửa ảnh, ghi chú từng tấm, còn cô kể cho anh nghe những điều cô nhìn thấy khi nhắm mắt.

“Thành phố có hai tầng,” cô nói. “Một tầng sáng, một tầng tối. Những người không có bóng sống ở tầng sáng, còn bóng của họ sống ở tầng tối. Mỗi khi ánh sáng yếu đi, hai tầng giao nhau, và ký ức tràn lên.”

“Em có thể qua lại?”

“Chỉ khi chụp đúng 3:07.”

Anh nhìn đồng hồ. 3:06.

“Chụp đi.”

Cô giơ máy ảnh. Khi kim giây nhích đến 3:07, ánh sáng lóe lên.

Khoảnh khắc đó, cô nghe thấy tiếng gió ngược. Không gian nứt ra như tấm kính bị đập vỡ. Và họ rơi xuống.

Họ đứng giữa một thành phố khác. Mọi thứ đều quen nhưng bị đảo ngược – đường bên phải thành bên trái, biển hiệu viết ngược, và bầu trời sẫm như thủy ngân.

Trên đường, những người không có mặt đi lặng lẽ, tay cầm gương, soi nhưng chẳng phản chiếu gì.

“Chúng ta đang ở đâu?”

“Tầng bóng,” cô đáp. “Nơi tất cả ký ức cũ trú ngụ.”

Họ bước qua hàng trăm tấm gương dựng thẳng như bia mộ. Trong mỗi tấm, có bóng người mờ ảo – tất cả đều nhìn họ.

Một giọng nói vang lên, vọng từ mọi hướng:

“Cảm ơn vì đã mang ánh sáng xuống đây.”

Cô nắm chặt tay anh.

“Ai đó?”

“Là những bóng bị bỏ lại,” giọng đáp. “Chúng ta từng là người, nhưng khi phản chiếu cộng sinh diễn ra, con người đã quên chúng ta. Giờ cô đến, để nhớ thay cho họ.”

Một bóng người bước ra từ gương – một bản sao khác của cô.

“Không thể nào…”

“Mỗi lần cô chụp, một phần ký ức của cô rơi xuống đây. Và chúng tôi thành hình.”

“Vậy… ta có bao nhiêu bản?”

“Hàng trăm. Có lẽ hàng ngàn.”

Tấn nhìn quanh, thì thầm:

“Chúa ơi, đây là nghĩa địa ký ức.”

5. Lời đề nghị

Bản sao của Hạ Lâm tiến lại, mắt sáng rực:

“Cô có thể cứu bọn tôi. Chỉ cần chụp một tấm cuối, hợp nhất tất cả vào cô. Khi đó, thế giới sẽ có bóng trở lại.”

“Và nếu tôi từ chối?”

“Thì cả hai tầng sẽ sụp. Khi đó không còn ký ức, không còn ai.”

Cô quay sang Tấn.

“Anh tin em không?”

“Anh tin.”

Cô nâng máy ảnh. Nhưng lần này, ống kính hướng về chính mình.

“Nếu hợp nhất, tôi sẽ biến mất.”

“Nhưng thế giới sẽ có bóng.”

Cô mỉm cười.

“Đủ rồi. Tôi đã là ký ức quá lâu.”

Ánh sáng lóe lên.

Mọi thứ rung chuyển. Gương vỡ, bóng gào thét rồi hòa tan thành dòng sáng đen. Toàn bộ tầng bóng cuộn lại, lao vào máy ảnh.

Khi Tấn mở mắt, anh nằm giữa đường, trời rạng sáng. Thành phố yên tĩnh.

Anh nhìn quanh – mọi thứ có bóng trở lại.

Người đi đường reo lên:

“Bóng của tôi! Tôi có bóng rồi!”

Anh ngẩng lên, nắng đầu ngày chiếu xuống, bóng anh trải dài trên mặt đường. Anh mỉm cười, nước mắt tràn.

Nhưng khi nhìn kỹ, bóng của anh không hoàn toàn trùng khớp — phần vai bóng mảnh hơn, tóc dài hơn.

“Lâm?” anh thì thầm.

Bóng khẽ gật đầu.

6. Lời cuối

Nhiều năm sau, người ta nhắc lại “sự cố ánh sáng” như một giai thoại.

Không ai biết vì sao thế giới từng mất bóng, chỉ có vài nhà nghiên cứu âm thầm gọi đó là giai đoạn chuyển hóa ký ức tập thể.

Nhưng có những đêm hiếm hoi, vào 3:07 sáng, khi thành phố tắt đèn vì sự cố điện, người ta nhìn thấy một luồng sáng trắng vụt qua bầu trời.

Người già kể rằng đó là “người giữ bóng” – một cô gái mang theo máy ảnh, đi giữa hai thế giới, chụp lại ký ức con người trước khi chúng tan biến.

Trong Viện số 9 bỏ hoang, chiếc máy ảnh cũ vẫn nằm trên bàn, màn hình bật sáng mỗi khi đến giờ đó.

Trên màn hình hiển thị dòng chữ cuối cùng:

“Phiên chụp hoàn tất.

Bóng đã trở lại.

Nhưng người giữ bóng không còn.”

Ánh sáng mờ dần, để lại tấm ảnh cuối –

một người phụ nữ quay lưng, đi về phía ánh bình minh,

và phía sau cô, một cái bóng đang mỉm cười, vươn tay chụp lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×