Năm 2045.
Hai mươi năm sau “Thành phố không bóng”.
Những đứa trẻ đầu tiên sinh ra sau ngày ấy được gọi là Thế hệ Trắng – những người chưa từng biết cảm giác mất bóng, nhưng cũng không có ký ức thật sự của cha mẹ mình.
Họ sống giữa hai lớp thực tại: một là ánh sáng – rực rỡ, nhân tạo, khử khuẩn; hai là ký ức – mờ nhạt, vô hình, chỉ tồn tại qua dữ liệu.
Người ta nói rằng, mọi đứa trẻ thế hệ Trắng đều mơ cùng một giấc mơ:
Giấc mơ về một người phụ nữ đứng giữa hoàng hôn, cầm máy ảnh, và khi họ nhìn thấy cô, tất cả bóng của họ biến mất.
Chính quyền gọi đó là “hội chứng ký ức phản chiếu”. Nhưng đám trẻ gọi cô bằng cái tên khác:
“Người Giữ Ánh Sáng.”
1. Thành phố của những ký ức được mã hóa
Thành phố giờ đây không còn mưa.
Bầu trời được bao phủ bởi những tấm mái điện khổng lồ, phản chiếu ánh sáng 24 giờ. Dưới lòng đất, hệ thống dữ liệu ánh sáng lưu trữ từng chuyển động, từng biểu cảm, từng giấc mơ.
Tất cả con người đều đeo trên cổ thẻ phản chiếu – một vi mạch lưu ký ức mỗi ngày. Mỗi tối, họ tải ký ức lên hệ thống trung tâm để “làm sạch”.
Không ai còn giữ riêng điều gì.
Không ai còn quên, nhưng cũng chẳng ai thật sự nhớ.
Trong một trường học, cô gái trẻ tên Minh Dao nhìn vào tấm gương kiểm tra.
Gương chiếu lại khuôn mặt cô – đúng hình, đúng nét, nhưng không có ánh nhìn.
Cô đưa tay chạm vào mặt gương, và một giọng nói phát ra:
“Xin chào, Minh Dao. Hôm nay bạn có 0 ký ức tiêu cực. Bạn có muốn ghi thêm cảm xúc giả lập không?”
Cô khẽ nói:
“Không. Tôi muốn nhớ… một điều thật.”
Hệ thống im lặng, rồi đáp:
“Không có dữ liệu thật để truy xuất.”
Cô cúi đầu. Mỗi tối, cô đều ghi vào nhật ký một dòng giống nhau:
“Hôm nay tôi lại không mơ.”
2. Vết nứt đầu tiên
Một buổi sáng, khi Minh Dao đến lớp, trên tường xuất hiện hình vẽ lạ: một chiếc máy ảnh cũ và bên dưới là ký hiệu “0412”.
Bạn bè xì xào:
“Lại trò của nhóm Bóng Đen đấy. Chúng nó bảo có ‘người thật’ từng tồn tại trước khi dữ liệu được làm sạch.”
“Nghe nói nếu nhìn vào số 0412 quá lâu, gương trong nhà sẽ nứt.”
Minh Dao mỉm cười, nhưng trong lòng run nhẹ. Con số ấy khiến tim cô đập nhanh – như thể cô từng biết.
Tối đó, cô mở máy tính, gõ từ khóa “0412”.
Không có kết quả.
Chỉ có một tệp duy nhất, không tên, hiện dòng cảnh báo:
“Nội dung bị cấm – Thí nghiệm phản chiếu cấp 7.”
Cô ấn mở.
Màn hình nhấp nháy, rồi hiện lên một bức ảnh trắng đen:
Một người phụ nữ cầm máy ảnh, quay lưng về phía ống kính. Phía sau là ánh hoàng hôn nhòe.
Dòng chú thích mờ dưới ảnh:
“Hạ Lâm – người giữ bóng cuối cùng.”
Khi cô phóng to, màn hình bật sáng chói. Mắt cô nhói đau. Một giọng nói vang lên từ loa, xa xăm và dịu dàng:
“Nếu em đang nghe điều này… nghĩa là bóng đã trở lại, nhưng ký ức thì chưa.”
Cô thét lên, tắt máy, thở dốc. Nhưng trong gương trước mặt, hình phản chiếu của cô vẫn mở mắt nhìn, dù cô đã nhắm chặt.
3. Bóng ký ức
Suốt những ngày sau, Minh Dao bị ám ảnh bởi bức ảnh ấy.
Cô bắt đầu mơ – lần đầu tiên trong đời. Trong mơ, cô thấy mình đi qua những hành lang cũ, tường loang ẩm, đèn chập chờn. Và cuối hành lang, người phụ nữ trong ảnh đứng chờ, mỉm cười, nói:
“Chụp đi. Để em nhớ.”
Cô tỉnh dậy giữa đêm, mồ hôi ướt tóc. Trong tay là một tấm ảnh thật – chính cảnh cô mơ.
Trên lưng ảnh in rõ: “307.”
4. Viện số 9 mở lại
Tin lan nhanh: chính phủ cho phục dựng Viện Tâm Thần Thực Nghiệm số 9 – nơi được đồn là nguồn gốc của sự cố ánh sáng.
Người dân đến xem, nhưng không ai được vào.
Minh Dao tìm đến.
Cổng viện phủ rêu, biển hiệu mới sơn, nhưng tường bên trong vẫn đổ nát.
Cô lén đi qua khe hở, tiến vào phòng thí nghiệm số 07.
Trên bàn, vẫn còn chiếc máy ảnh cũ cháy sém, dính bụi thời gian.
Cô run run cầm lên, lau sạch ống kính.
Màn hình bật sáng dù không có pin. Một dòng chữ hiện ra:
“Xin chào, Dao. Ta biết em sẽ đến.”
Cô ngẩng lên. Giọng nói phát ra từ mọi phía.
“Bà là ai?”
“Người cuối cùng nhớ được sự thật.”
Trên tường, các tấm ảnh cũ tự động sáng lên, ghép thành hình người phụ nữ cầm máy ảnh – Hạ Lâm.
“Tôi để lại một phần ký ức trong hệ thống này. Khi ai đó thật sự muốn nhớ, ký ức sẽ mở.”
“Nhưng… nhớ gì?”
“Nhớ rằng con người từng có linh hồn, chứ không chỉ ánh sáng.”
Cô tiến lại gần.
“Vì sao chọn tôi?”
“Vì trong máu em có bóng của ta.”
“Máu…?”
“Ta đã từng cứu một người đàn ông tên Tấn. Ông ấy sống, và mang phần ký ức của ta. Em là cháu của ông.”
Minh Dao sững sờ.
“Tôi… là hậu duệ của thí nghiệm 0412?”
“Phải. Và bây giờ, ta cần em hoàn thành điều cuối cùng.”
5. Thí nghiệm cuối
Hạ Lâm chỉ vào chiếc máy ảnh cũ:
“Trong đây còn một bức ảnh chưa được rửa – ảnh cuối cùng của thế giới cũ. Nếu rửa ra, ký ức thật sẽ quay lại, nhưng ánh sáng nhân tạo sẽ sụp. Còn nếu để nguyên, nhân loại sẽ sống yên ổn – mà không bao giờ biết mình là ai.”
Minh Dao nhìn chiếc máy.
“Nếu tôi chọn rửa?”
“Thế giới sẽ trở lại bóng tối, nhưng thật.”
“Nếu tôi không rửa?”
“Em sẽ quên ta, và mọi giấc mơ.”
Cô im lặng. Từ đâu đó, tiếng trẻ con cười vang lên, vọng qua hành lang như gió.
“Tôi đã sống cả đời mà không mơ. Có lẽ… đã đến lúc nhớ lại.”
Cô bật máy ảnh. Tiếng cơ kêu lạch cạch. Ánh sáng tràn ra từ ống kính, chiếu thẳng vào mắt cô.
Căn phòng rung chuyển. Những tấm ảnh rơi xuống, hóa thành luồng khói đen hòa với ánh sáng trắng. Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy vô số hình ảnh trôi qua: những con phố cũ, người đàn ông tên Tấn, người phụ nữ cầm máy ảnh, thành phố sụp đổ, rồi bình minh trở lại.
Cô ngã quỵ, bất tỉnh.
6. Ký ức thật
Khi Minh Dao mở mắt, mặt trời đã mọc.
Cô nằm giữa bãi đất trống – nơi từng là Viện số 9, giờ chỉ còn gạch vụn.
Trên tay cô là tấm ảnh đã được rửa hoàn chỉnh.
Ảnh chụp một thành phố ngập nắng, hàng ngàn người đi trên đường, mỗi người đều có bóng rõ rệt.
Phía xa, trên mái nhà, một người phụ nữ cầm máy ảnh đang mỉm cười.
Gió thổi, tấm ảnh rung nhẹ. Cô nhận ra mình đang khóc – không vì sợ, mà vì lần đầu tiên cảm thấy thật.
Trong gương chiếu bên đường, cô thấy bóng của mình – đen, rõ, dài.
Bên cạnh bóng ấy, một bóng khác, mảnh hơn, đang nắm lấy tay cô.
Giọng nói vang lên, ấm và quen thuộc:
“Chào mừng em đến với ký ức, Dao.”
Cô mỉm cười, quay sang.
Không có ai.
Chỉ có gió thổi qua và ánh sáng tan trên mặt đường.
7. Người giữ mới
Một tháng sau, thành phố mất điện lần đầu tiên sau 20 năm.
Trong ba phút 7 giây ấy, toàn bộ gương, màn hình, và camera đều đồng loạt phản chiếu hình ảnh của một cô gái trẻ cầm máy ảnh.
Trên mạng, người ta lan truyền câu nói được ghi lại từ sóng vô tuyến nhiễu:
“Ký ức được tái khởi động. Người giữ ánh sáng đã trở lại.”
Sau đó, các thiết bị tắt hẳn. Khi bật lại, mọi người thấy trên điện thoại của mình có thêm một bức ảnh mới:
Họ đang đứng giữa phố, ánh nắng nghiêng, và có một người phụ nữ tóc dài đi ngang qua, nở nụ cười rất nhẹ.
Không ai nhớ đã chụp lúc nào.
Nhưng khi phóng to ảnh, ở khóe gương, phản chiếu lại khuôn mặt của Minh Dao.
8. Dòng cuối
Đêm đó, trong căn phòng tầng 7, Minh Dao ngồi viết dòng cuối vào cuốn sổ:
“Tôi không biết mình là thật hay ký ức.
Nhưng nếu có ai đọc được những dòng này,
hãy nhớ rằng, bóng không bao giờ biến mất.
Nó chỉ đi tìm một người mới để kể lại câu chuyện.”
Cô gập sổ, ngẩng lên. Trên tường, hàng trăm tấm ảnh rung nhẹ.
Một làn gió thổi qua, cuốn chúng bay lên không trung, sáng rực.
Click.
Máy ảnh chớp sáng, ghi lại khoảnh khắc cuối cùng –
Cô gái đứng bên cửa sổ, nắng phủ lên vai,
và hai bóng người đổ song song trên sàn.