Cuộc đối thoại với Hoàng đêm đó đã để lại trong lòng bà Lan một sự chấn động sâu sắc. Sau khi con trai đã về phòng, bà không ngủ được. Bà đi một vòng quanh căn hộ áp mái, nơi bà từng nghĩ là biểu tượng cho thành công của con trai mình. Nhưng đêm nay, bà lại thấy nó theo một cách khác.
Bà chạm vào mô hình kiến trúc tinh xảo, những thứ đã mang lại cho Hoàng danh vọng. Bà lướt tay qua những cuốn sách kinh tế dày cộp trên kệ. Đây là thế giới mà bà đã luôn thúc đẩy con trai mình hướng tới: một thế giới của quyền lực, logic và thành đạt. Nhưng rồi, ánh mắt bà dừng lại ở chậu bàng Singapore xanh mướt bên cửa sổ. Một thực thể sống động, mềm mại giữa một không gian đầy những đường thẳng và góc cạnh. Bà bước tới, khẽ chạm vào một chiếc lá non. Nó mát rượi và đầy sức sống. Đây là dấu ấn của An.
Bà nhận ra, Hoàng không chỉ mang một cô gái về nhà. Con trai bà đã mang cả một thế giới khác về, một thế giới có khả năng chữa lành. Câu hỏi của Hoàng cứ vang vọng trong đầu bà: "Mẹ có thực sự hạnh phúc không?" Bà nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính cửa sổ, một người phụ nữ sang trọng, quyền quý nhưng gương mặt lại hằn sâu sự cô đơn. Ở Paris, bà có một cuộc sống mà nhiều người mơ ước: những buổi chiều trong bảo tàng Louvre, những tối nghe opera, những buổi tiệc trà với giới quý tộc. Nhưng đó là một cuộc sống được sắp đặt, một niềm vui có chừng mực. Đã bao lâu rồi bà không có một niềm vui bất chợt, một cảm xúc chân thật không cần che đậy?
Bà đã sai khi nghĩ rằng An là một viên ngọc thô cần được mài giũa. Có lẽ chính bà, một viên kim cương được cắt gọt hoàn hảo, mới là người đã mất đi ánh sáng tự nhiên của mình.
Sáng hôm sau, bà Lan làm một việc mà chính bà cũng không ngờ tới. Bà không gọi tài xế riêng. Bà tự bắt một chiếc taxi, đưa cho tài xế địa chỉ của Tiệm An Nhiên. Ngồi trong xe, nhìn dòng người xe cộ hối hả của Sài Gòn, bà cảm thấy một sự kết nối lạ lẫm. Đây là thành phố nơi con trai bà đang sống và yêu, một thành phố đầy năng lượng, khác hẳn với vẻ trầm mặc, cổ kính của Paris.
Chiếc taxi dừng lại ở đầu hẻm. Bà trả tiền rồi từ từ đi bộ vào. Từ phía xa, bà đã thấy tấm biển hiệu bằng gỗ mộc mạc. Bà không vào ngay. Bà đứng nép vào một gốc cây, lặng lẽ quan sát.
Bà thấy An đang tưới nước cho mấy giỏ hoa treo ngoài hiên. Cô mặc một chiếc tạp dề vải thô, tóc búi cao đơn giản. Bà thấy một cô bé chừng năm, sáu tuổi được mẹ dắt vào tiệm, và An đã cúi xuống, kiên nhẫn giúp cô bé chọn một bông hoa hướng dương nhỏ. Nụ cười của An khi trao bông hoa cho cô bé thật rạng rỡ, không một chút tính toán. Bà thấy một ông lão ghé vào mua một tờ báo, An đã chào ông bằng một nụ cười quen thuộc và còn hỏi thăm sức khỏe của vợ ông.
Đây là một thế giới nhỏ bé, nhưng lại ấm áp và đầy ắp tình người. Mọi tương tác đều chân thành. Không có những nụ cười xã giao, không có những lời nói bóng gió. Bà Lan chợt hiểu ra, đây chính là thứ đã thu hút con trai bà. Hoàng không thiếu những thứ hào nhoáng. Cái nó thiếu, chính là sự chân thật này.
Hít một hơi thật sâu, bà Lan bước qua đường và đẩy cửa bước vào tiệm.
Tiếng chuông gió vang lên. An đang sắp xếp lại một chồng sách thì giật mình ngẩng lên. Thấy bà Lan, cô thoáng chút bối rối và lo lắng.
"Bác... chào bác ạ," cô lắp bắp. "Bác đến tìm Hoàng ạ? Anh ấy đang ở công ty rồi."
"Không, ta không tìm Hoàng," bà Lan nói, giọng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Bà đảo mắt nhìn một vòng quanh tiệm, ánh mắt lần này không còn là sự đánh giá, mà là sự quan sát thực sự. "Ta muốn tìm mua một chậu cây."
An ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ chuyên nghiệp. "Dạ, bác muốn tìm loại cây như thế nào ạ? Để trong nhà hay ngoài trời, cần nhiều hay ít nắng ạ?"
Bà Lan suy nghĩ một chút. "Ta muốn một loại cây... có thể sống tốt trong bóng râm. Một loại cây mạnh mẽ, không cần chăm sóc quá nhiều."
Câu nói đó, như một lời tự thú vô tình về chính tâm trạng của bà. An dường như cũng cảm nhận được điều đó. Cô không hỏi thêm. Cô dẫn bà Lan đến một góc khuất trong tiệm, nơi có những loại cây ưa bóng.
"Loại này thì sao ạ?" An chỉ vào một chậu kim tiền, lá cây xanh đậm, bóng mượt. "Cây này tượng trưng cho sự may mắn, và sức sống của nó rất mãnh liệt. Bác không cần tưới nhiều, chỉ cần để ở một nơi có ánh sáng gián tiếp là được."
Sau đó cô chỉ sang một chậu lưỡi hổ có viền lá màu vàng. "Hoặc cây này cũng rất tốt. Nó giúp thanh lọc không khí. Người ta tin rằng nó có thể xua đi những điều không may mắn."
An giải thích một cách say sưa, cô quên mất người đang đứng trước mặt mình là ai. Cô chỉ đơn giản là đang chia sẻ niềm đam mê của mình. Bà Lan im lặng lắng nghe, bà thấy được sự am hiểu và tình yêu mà An dành cho từng cái cây. Trong một khoảnh khắc, bà nhìn thấy hình ảnh của chính mình nhiều năm về trước, khi bà còn là một cô gái trẻ say mê những áng thơ văn lãng mạn của Pháp, trước khi cuộc đời buộc bà phải khoác lên mình bộ áo giáp của một nhà ngoại giao.
Trong lúc An đang nói, mắt bà Lan chợt dừng lại ở một cuốn sách đặt trên chiếc bàn nhỏ gần đó. Đó là một tuyển tập thơ của Jacques Prévert, bìa đã rất cũ.
"Cuốn sách này..." bà Lan buột miệng.
An nhìn theo hướng tay bà. "À, dạ. Đây là một trong những cuốn sách cháu yêu thích nhất. Thơ của ông ấy rất đỗi bình dị, nhưng lại sâu sắc và đầy tình yêu thương."
"Ngày xưa, ta cũng rất thích ông ấy," bà Lan nói, giọng khẽ run. "Ta đã từng chép tay những bài thơ của ông vào một cuốn sổ nhỏ."
Đó là một ký ức từ rất lâu rồi, một ký ức mà bà ngỡ mình đã quên. An nhìn bà, ánh mắt đầy ngạc nhiên và bắt đầu có sự đồng cảm.
"Cháu thích nhất bài 'Pour faire le portrait d'un oiseau' (Để vẽ chân dung một con chim)," An nói khẽ. "Bài thơ dạy rằng để vẽ một con chim, trước hết phải vẽ một cái lồng và để cửa mở. Sau đó phải kiên nhẫn chờ đợi, có khi hàng năm trời. Khi con chim bay vào, phải nhẹ nhàng khép cửa lồng, rồi xóa đi từng song sắt một, để không làm con chim sợ hãi. Vẽ một cái cây cho con chim đậu, vẽ ánh nắng, vẽ tiếng gió... Tình yêu cũng giống như vậy ạ. Không thể chiếm hữu, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi và vun đắp."
Bà Lan sững người. Lời diễn giải của An như một tia sáng rọi vào tâm hồn bà. Bà đã dành cả đời để xây một cái lồng thật đẹp cho con trai mình, một cái lồng bằng danh vọng và địa vị, và bà mong nó sẽ hạnh phúc trong đó. Bà chưa bao giờ nghĩ đến việc phải xóa đi những song sắt.
Bà nhìn cô gái trước mặt. Cô không có địa vị, không có gia thế hiển hách. Nhưng cô có sự thông tuệ của một tâm hồn nhạy cảm và một trái tim nhân hậu. Cô không chỉ hiểu cây cối, cô còn hiểu cả con người. Bà đã hiểu vì sao con trai mình lại yêu cô gái này đến vậy.
An đã không cố gắng chứng tỏ mình xứng đáng với Hoàng. Cô chỉ đơn giản là sống và lan tỏa thứ ánh sáng của riêng mình, và chính thứ ánh sáng đó đã thu hút và chữa lành cho anh.
"Ta... ta sẽ lấy chậu kim tiền này," bà Lan nói, giọng đã mềm đi rất nhiều.
"Dạ," An mỉm cười, cô cẩn thận gói chậu cây lại cho bà.
Khi nhận lấy chậu cây từ tay An, bà Lan nhìn thẳng vào mắt cô. "Cảm ơn cháu, An."
Lời cảm ơn đó không chỉ dành cho chậu cây. Nó là một lời xin lỗi cho những phán xét trước đây. Là một sự thừa nhận. An cũng hiểu được điều đó.
"Dạ, không có gì ạ. Bác cứ về chăm sóc thử, nếu có vấn đề gì, bác cứ gọi cho cháu."
Bà Lan gật đầu rồi quay người bước ra khỏi tiệm. Bà bước ra con đường hối hả của Sài Gòn, tay ôm chậu cây nhỏ. Bà cảm thấy như mình vừa tìm lại được một phần của bản thân đã đánh mất từ lâu. Cuộc chiến đã kết thúc. Không có người thắng, người thua. Chỉ có một sự thấu hiểu vừa chớm nở. Bà biết, từ hôm nay, bà sẽ bắt đầu học cách xóa đi những song sắt trong chiếc lồng của chính mình.