Những Khoảng Lặng...

Chương 11: Bữa Tối Ở Tiệm An Nhiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm đó, khi Hoàng trở về căn hộ, anh ngay lập tức cảm nhận được một sự thay đổi trong không khí. Nó không còn nặng nề, căng thẳng như những ngày qua. Anh tìm thấy mẹ mình trong phòng khách. Bà không ngồi xem tivi hay đọc sách như thường lệ. Bà đang đứng bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn chậu cây kim tiền nhỏ mà bà đã mang về. Dáng vẻ của bà có một sự trầm tư, nhưng không còn vẻ xa cách, kiêu hãnh.

"Mẹ," Hoàng gọi khẽ.

Bà Lan quay lại, một nụ cười nhẹ nở trên môi. Một nụ cười thật sự, không phải nụ cười xã giao. "Con về rồi à."

"Mẹ... đã đi đâu hôm nay ạ?" Hoàng thận trọng hỏi, dù trong lòng anh đã có một dự cảm.

"Hôm nay mẹ đã đến tiệm của An," bà nói, giọng bình thản. Bà bước tới, chỉnh lại một chiếc lá trên cây. "Con bé có một cửa tiệm rất dễ thương. Và nó đã giới thiệu cho mẹ một loại cây rất hay. Cây sống trong bóng râm."

Hoàng đứng yên, cố gắng tiêu hóa thông tin. Mẹ anh đã tự mình đến gặp An. Anh chờ đợi một lời phán xét, một câu nhận xét về sự nhỏ bé của cửa tiệm hay sự đơn giản của An. Nhưng bà Lan chỉ im lặng một lúc rồi nói tiếp.

"An đã kể cho mẹ nghe về một bài thơ của Jacques Prévert. Về việc vẽ một con chim. Lâu lắm rồi mẹ mới nghĩ lại về những thứ đó." Bà nhìn Hoàng, ánh mắt bà không còn sắc bén, nó chứa đựng một sự hoài niệm và cả một chút mệt mỏi. "Cảm ơn con, Hoàng. Cảm ơn con đã mang An đến."

Trái tim Hoàng như vỡ òa trong một niềm hạnh phúc lớn lao. Anh bước tới, lần đầu tiên sau nhiều năm, anh chủ động ôm lấy mẹ mình. Một cái ôm thật chặt, không còn sự ngượng ngùng hay khoảng cách. Bà Lan cũng vòng tay ôm lấy con trai. Bà biết, cái ôm này không chỉ là của tình mẹ con, nó còn là sự biết ơn của Hoàng vì bà đã chấp nhận người con gái mà anh yêu. V bức tường băng giá giữa họ đã thực sự tan chảy.

"Tối nay," Hoàng nói sau khi buông mẹ ra, mắt anh lấp lánh niềm vui. "Chúng ta sẽ có một bữa tối gia đình thật sự. Nhưng không phải ở đây. Chúng ta sẽ đến một nơi đặc biệt hơn."


Nơi đặc biệt đó chính là Tiệm An Nhiên.

Khi Hoàng đề nghị sẽ ăn tối tại tiệm, An có chút ngạc nhiên, nhưng rồi cô ngay lập tức hiểu ra ý nghĩa đằng sau nó. Đây không chỉ là một bữa ăn. Đây là một hành động biểu trưng. Bà Lan, người phụ nữ quyền quý, sẽ bước vào thế giới của cô, không phải với tư cách một người phán xét, mà là một thành viên trong gia đình.

Tối đó, sau khi khách hàng cuối cùng đã rời đi, tiệm hoa nhỏ được biến thành một không gian ấm cúng. An không dọn dẹp hết mọi thứ. Cô vẫn để lại những chồng sách, những chậu cây. Cô muốn bà Lan thấy thế giới của cô một cách chân thật nhất. Ánh đèn vàng ấm áp hắt lên những gáy sách cũ, mùi hoa dạ lý hương bắt đầu tỏa ra một mùi thơm dịu nhẹ.

Hoàng là người phụ trách đi chợ. Anh trở về với đủ thứ nguyên liệu tươi ngon mà An đã dặn. Bà Lan, khi nhìn thấy mớ đồ ăn, đã xắn tay áo lên một cách đầy bất ngờ.

"Để mẹ nấu món bò sốt vang cho các con ăn," bà nói. "Đây là món tủ của mẹ đấy. Hoàng nó mê món này từ nhỏ."

Hoàng và An nhìn nhau, cả hai đều không giấu được sự ngạc nhiên và vui mừng. Thế là căn bếp nhỏ phía sau tiệm sách, nơi thường chỉ dùng để pha trà, lần đầu tiên lại trở nên rộn ràng.

Bà Lan tỏ ra là một đầu bếp vô cùng sành sỏi. Bà hướng dẫn An cách chọn từng miếng thịt bò, cách phi hành tỏi cho thật thơm. An, về phần mình, lại chỉ cho bà cách dùng một vài loại lá thơm có sẵn trong vườn để làm tăng hương vị cho món ăn. Hoàng trở thành "chạy vặt" chính, lon ton đi lấy gia vị, rửa rau, thỉnh thoảng lại vụng về làm rơi một củ hành khiến hai người phụ nữ phải bật cười.

Tiếng cười nói rộn rã trong căn bếp nhỏ. Họ không còn là bà Lan quyền quý, kiến trúc sư Hoàng nổi tiếng và cô chủ tiệm hoa An Nhiên. Họ chỉ đơn giản là một gia đình, đang cùng nhau chuẩn bị một bữa tối. Trong lúc nấu nướng, bà Lan kể những câu chuyện "mất mặt" của Hoàng hồi bé.

"Hồi năm tuổi," bà vừa cười vừa nói, "Nó đòi làm kiến trúc sư, tự mình lấy thùng carton xây một cái nhà cho con chó Lu. Xây xong, nó tự hào chui vào trước, ai dè cái nhà sập đè lên người, khóc om sòm."

An cười đến chảy cả nước mắt, còn Hoàng thì đỏ mặt tía tai. "Mẹ! Sao mẹ lại kể chuyện đó?"

"Phải kể chứ," An hùa theo. "Để em biết ngày xưa anh cũng có lúc không 'hoàn hảo' như bây giờ."

Bữa tối được dọn ra trên một chiếc bàn gỗ mộc. Không có khăn trải bàn lụa, không có những bộ dao nĩa bằng bạc. Chỉ có những món ăn nhà làm nóng hổi, một bình trà hoa cúc và một lẵng hoa nhỏ do chính An tự tay cắm để ở giữa.

Họ ăn tối, trò chuyện và cười đùa. Bà Lan kể về những ngày tháng ở Paris, nhưng lần này không phải về những buổi tiệc xa hoa, mà là về những buổi sáng đi dạo một mình bên bờ sông Seine. An kể về những vị khách hàng kỳ lạ nhưng đáng yêu của tiệm. Hoàng kể về những áp lực và cả những niềm vui trong công việc của mình. Họ chia sẻ với nhau những câu chuyện thật nhất, không một chút che giấu.

Lần đầu tiên, Hoàng thấy mẹ mình cười một cách sảng khoái, tự nhiên. Lần đầu tiên, An cảm thấy bà Lan không phải là một ngọn núi băng mà là một người phụ nữ có một tâm hồn sâu sắc, từng trải. Và lần đầu tiên, bà Lan thấy được ở An không phải là sự ngây thơ, mà là một sự thông tuệ, ấm áp có khả năng chữa lành mọi vết thương.


Khi bữa tối kết thúc, Hoàng đưa mẹ ra xe. An tinh ý ở lại trong tiệm, dành cho hai mẹ con một không gian riêng.

"Cảm ơn con vì bữa tối hôm nay," bà Lan nói, trước khi bước vào xe. "Lâu lắm rồi mẹ mới có một bữa ăn vui vẻ như vậy."

"Chỉ cần mẹ vui là được ạ," Hoàng đáp.

Bà Lan nhìn anh, ánh mắt bà chứa đầy tình yêu thương. "Mẹ đã sai rồi, Hoàng ạ."

"Dạ?"

"Mẹ đã cố tìm cho con một nữ hoàng, một người phụ nữ có thể cùng con chinh phục thế giới. Mẹ đã không nhận ra rằng, cái con thực sự cần không phải là một vương quốc, mà là một nơi để trở về. An chính là nơi đó." Bà nắm lấy tay con trai. "Đừng bao giờ để mất con bé, Hoàng à. Nó quý giá hơn bất kỳ giải thưởng hay công trình nào của con đấy."

Nói rồi, bà bước vào xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh, để lại Hoàng đứng một mình trên con phố đêm yên tĩnh. Lời nói của mẹ như một sự ban phước lành trọn vẹn nhất, gỡ bỏ tảng đá cuối cùng trong lòng anh.

Anh quay trở vào tiệm. An đang lặng lẽ lau dọn bàn ăn. Ánh đèn vàng dịu nhẹ bao trùm lấy bóng hình cô, một hình ảnh bình yên đến nao lòng. Anh bước tới, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, vùi mặt vào mái tóc vẫn còn vương mùi hoa cỏ của cô.

An cảm nhận được sự xúc động của anh. Cô xoay người lại, vòng tay qua cổ anh. "Mẹ anh... nói gì với anh vậy?"

Hoàng nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt anh lấp lánh một niềm hạnh phúc viên mãn.

"Mẹ anh nói," anh thì thầm, giọng anh khẽ run. "Bảo anh đừng bao giờ để mất em."

An mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc. Cô không cần phải hỏi thêm gì nữa. Cô kiễng chân, trao cho anh một nụ hôn sâu lắng. Nụ hôn không còn sự nồng cháy của đam mê ban đầu, không có sự giằng xé của những mâu thuẫn. Nó là một nụ hôn của sự bình yên, của sự hòa hợp, của một tình yêu đã tìm thấy bến đỗ vững chắc.

Trong không gian tĩnh lặng của Tiệm An Nhiên, thế giới của họ đã thực sự là một.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!