Những Khoảng Lặng...

Chương 12: Cơn Bão Giữa Trời Quang


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những tháng ngày sau đó là chuỗi ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời Hoàng. Với sự chấp thuận của mẹ, tình yêu của anh và An như được chắp thêm đôi cánh. Anh không còn phải giằng xé giữa hai thế giới. Anh có thể thoải mái là chính mình, một kiến trúc sư tài năng trên thương trường và một người đàn ông bình dị khi trở về với mái ấm của mình ở Tiệm An Nhiên.

Dự án nhà cộng đồng do anh thiết kế, với sự cố vấn cảnh quan của An, đã nhận được sự tán thưởng lớn. Nó không chỉ là một khối bê tông vô hồn, mà là một không gian sống thực sự, nơi con người và thiên nhiên giao hòa. Thành công đó càng khẳng định cho Hoàng thấy con đường anh đang đi là đúng đắn. Anh bắt đầu nhận những dự án có ý nghĩa xã hội nhiều hơn, dù lợi nhuận không cao bằng những khu nghỉ dưỡng xa xỉ. Anh tìm thấy một niềm vui mới, một sự đủ đầy trong công việc mà trước đây anh chưa từng có.

Bà Lan cũng đã trở về Paris, nhưng mối quan hệ của bà với An và Hoàng đã hoàn toàn thay đổi. Bà gọi điện video cho họ mỗi tuần. Bà không còn hỏi về công việc hay địa vị. Bà hỏi về những chậu cây trong tiệm, về món ăn mà An vừa nấu, về những câu chuyện vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày. Chậu kim tiền mà An tặng được bà đặt trang trọng bên cửa sổ phòng khách, như một lời nhắc nhở về sự chân thật mà bà đã tìm lại được.

Tưởng chừng như hạnh phúc sẽ kéo dài mãi, nhưng cuộc sống luôn có những cơn bão bất ngờ ập đến giữa trời quang.

Biến cố bắt đầu từ dự án khu nghỉ dưỡng cao cấp ở Phú Quốc, dự án mà Hoàng đã phải sửa lại thiết kế theo yêu cầu của chủ đầu tư. Dù đã cố gắng dung hòa, nhưng trong lòng Hoàng vẫn luôn có một sự bất an về nó. Thiết kế cuối cùng, dù vẫn đảm bảo an toàn và thẩm mỹ, nhưng đã phải hy sinh quá nhiều yếu tố bền vững và hài hòa với môi trường tự nhiên để chạy theo lợi nhuận.

Công trình được xây dựng với một tốc độ chóng mặt. Và rồi, thảm họa đã xảy ra.

Một buổi chiều thứ sáu, khi Hoàng đang cùng An lựa chọn hạt giống hoa cho mùa mới, điện thoại của anh đổ chuông liên hồi. Là Long gọi. Giọng Long ở đầu dây bên kia hoảng loạn, đứt quãng.

"Hoàng! Mày... mày mở tin tức lên xem ngay đi! Dự án Paradise Bay... ở Phú Quốc... Nó sập rồi!"

Trái tim Hoàng như ngừng đập. Anh run rẩy mở chiếc máy tính bảng lên. Dòng tít lớn trên trang báo điện tử đập vào mắt anh: "SẬP MỘT PHẦN CÔNG TRÌNH KHU NGHỈ DƯỠNG NGHÌN TỶ PARADISE BAY, NHIỀU CÔNG NHÂN BỊ MẮC KẸT".

Hình ảnh hiện trường hỗn loạn, bê tông cốt thép đổ nát, tiếng xe cứu thương inh ỏi. Thế giới của Hoàng sụp đổ trong khoảnh khắc. Dù anh biết mình không phải là người trực tiếp thi công, nhưng với tư cách là kiến trúc sư trưởng, tên của anh gắn liền với dự án này. Danh tiếng mà anh đã xây dựng cả đời, giờ đây có nguy cơ tan thành mây khói.

An đứng bên cạnh, cô cũng sững sờ khi đọc được tin tức. Cô nhìn thấy gương mặt tái nhợt, đôi tay run rẩy của Hoàng. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy anh, một cái ôm thật chặt, cố gắng truyền cho anh chút hơi ấm và sức mạnh.

Những giờ tiếp theo là một cơn ác mộng. Điện thoại của Hoàng không ngừng reo. Phóng viên, đối tác, luật sư... Anh phải ngay lập tức bay ra Phú Quốc.

"Em ở nhà nhé," anh nói với An, giọng khản đặc. "Anh phải đến đó."

"Không," An quả quyết. "Em sẽ đi với anh."

"Nguy hiểm lắm, An à. Chỗ đó bây giờ rất hỗn loạn."

"Chính vì vậy em mới phải đi cùng anh," cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt kiên định. "Anh đã ở bên em khi em gặp khó khăn. Bây giờ đến lượt em. Em sẽ không để anh một mình đối mặt với chuyện này."

Sự quyết tâm của cô khiến Hoàng không thể từ chối. Họ vội vã ra sân bay, bỏ lại tiệm hoa cho một người làm tin cậy trông coi.


Hiện trường ở Phú Quốc còn kinh khủng hơn những gì họ thấy trên tin tức. Một phần của khối nhà chính, nơi đang trong giai đoạn hoàn thiện, đã đổ sập hoàn toàn. Lực lượng cứu hộ đang làm việc cật lực để tìm kiếm những người bị nạn. Mùi của bụi, của bê tông và của sự chết chóc bao trùm không khí.

Hoàng ngay lập tức bị kéo vào vòng xoáy của các cuộc họp khẩn, các cuộc điều tra. Anh phải làm việc với ban quản lý dự án, với đơn vị thi công, với các kỹ sư kết cấu. Ban đầu, mọi nghi ngờ đều đổ dồn về phía đơn vị thi công, cho rằng họ đã cắt xén vật liệu.

Nhưng rồi, một thông tin rò rỉ từ phía nội bộ đã đẩy Hoàng vào trung tâm của cơn bão. Có người đã tiết lộ rằng bản thiết kế ban đầu của anh đã bị thay đổi, và chính những thay đổi đó có thể đã ảnh hưởng đến kết cấu chịu lực của tòa nhà. Đặc biệt, Tùng, đối thủ của Hoàng, đã nhanh chóng nắm bắt cơ hội này. Hắn ta lên báo, bóng gió về việc một số kiến trúc sư vì chạy theo lợi nhuận mà sẵn sàng thỏa hiệp với sự an toàn, tạo ra những bản thiết kế có vấn đề.

Dư luận ngay lập tức chĩa mũi dùi về phía Hoàng. Dù chưa có kết luận chính thức, nhưng hình ảnh của anh đã bị bôi bẩn. "Kiến trúc sư của năm" giờ đây lại gắn liền với một thảm họa xây dựng. Các dự án khác của anh bị đình trệ. Các đối tác bắt đầu tỏ ra e dè. Cổ phiếu của công ty anh lao dốc.

Hoàng rơi vào trạng thái khủng hoảng tồi tệ nhất trong đời. Anh mất ngủ nhiều đêm liền, vùi đầu vào những bản vẽ, những số liệu, cố gắng tìm ra sai sót nằm ở đâu. Anh trở nên cáu kỉnh, xa cách. Anh tự nhốt mình trong phòng khách sạn, từ chối gặp gỡ cả An. Anh cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mình đã thất bại. Anh sợ rằng thảm họa này sẽ phá hủy không chỉ sự nghiệp, mà cả tình yêu của họ. Làm sao anh có thể bảo vệ An khi chính anh còn không bảo vệ được danh dự của mình?

An không rời đi. Dù anh có đẩy cô ra xa, cô vẫn kiên nhẫn ở lại. Cô không khuyên nhủ anh. Cô chỉ lặng lẽ ở bên. Mỗi ngày, cô đều mang đồ ăn đến đặt trước cửa phòng anh. Cô gửi cho anh những tin nhắn ngắn gọn: "Em vẫn ở đây", "Anh không một mình", "Em tin anh".

Một buổi tối, sau nhiều ngày tự giam mình, Hoàng mở cửa phòng. Trông anh tiều tụy, râu mọc lởm chởm, mắt trũng sâu. Anh thấy An đang ngồi gục trên chiếc ghế ngoài hành lang, ngủ thiếp đi vì mệt. Bên cạnh cô là một hộp cơm vẫn còn ấm.

Trái tim anh đau nhói. Anh đã làm gì thế này? Anh đã đẩy người phụ nữ yêu thương anh nhất ra xa trong lúc anh cần cô ấy nhất. Anh quỳ xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng chạm vào vai cô.

An giật mình tỉnh giấc. Thấy anh, cô không trách móc, chỉ lo lắng hỏi: "Anh... ổn không?"

Hoàng không trả lời. Anh chỉ kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô và bật khóc như một đứa trẻ. Lần đầu tiên trong đời, người đàn ông mạnh mẽ, kiêu hãnh ấy đã để cho sự yếu đuối của mình được phơi bày. Anh khóc cho những nạn nhân của vụ sập, khóc cho danh dự bị chà đạp, khóc cho sự bất lực của chính mình.

An chỉ ôm anh, vỗ về tấm lưng đang run rẩy của anh. "Không sao đâu," cô thì thầm. "Khóc đi. Cứ khóc đi. Dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn ở đây. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."

Trong vòng tay của An, giữa cơn bão lớn nhất của cuộc đời, Hoàng cuối cùng cũng tìm thấy một nơi trú ẩn an toàn. Anh biết, cuộc chiến phía trước sẽ còn rất cam go. Anh phải tìm ra sự thật để minh oan cho bản thân. Nhưng anh không còn sợ hãi nữa. Vì anh biết, dù cả thế giới có quay lưng lại với anh, thì vẫn có một người luôn ở đó, tin tưởng anh vô điều kiện.

Tình yêu của họ không chỉ được xây dựng trong những ngày nắng đẹp. Nó được tôi luyện và trở nên bất diệt trong chính tâm bão.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!