Cái ôm và những giọt nước mắt đêm đó như một liều thuốc giải độc, gột rửa đi sự tuyệt vọng và nỗi sợ hãi đã bủa vây Hoàng. Anh không còn là một con thú bị thương tự giam mình trong hang tối. Sáng hôm sau, anh thức dậy với một tinh thần khác hẳn: bình tĩnh, quyết đoán và sẵn sàng chiến đấu.
"Anh cần tìm ra sự thật," anh nói với An khi họ cùng nhau ăn bữa sáng đơn giản mà cô đã chuẩn bị. "Anh nợ điều đó với những người bị nạn, và với chính bản thân mình."
An gật đầu, đặt tay lên tay anh. "Em sẽ làm gì để giúp anh?"
"Anh cần em ở bên cạnh," anh đáp, ánh mắt đầy biết ơn. "Em là lý do để anh tiếp tục chiến đấu. Nhưng ngoài ra, anh cần một đôi mắt khác, một góc nhìn khác. Em là người tinh tế và có khả-năng-nhìn-thấy-những-điều-người-khác-bỏ-qua. Hãy giúp anh xem xét lại mọi thứ, từ những chi tiết nhỏ nhất."
Thế là, phòng khách sạn của họ được biến thành một phòng tác chiến. Hoàng yêu cầu công ty gửi ra toàn bộ hồ sơ của dự án Paradise Bay: từ những bản vẽ phác thảo đầu tiên, những email trao đổi, biên bản các cuộc họp, cho đến những bản thiết kế kỹ thuật cuối cùng. Hàng ngàn trang tài liệu được trải ra khắp sàn nhà.
Hoàng, với tư duy logic của một kiến trúc sư, bắt đầu hệ thống lại mọi thứ theo trình tự thời gian. Anh rà soát lại từng bản vẽ, từng thông số kỹ thuật, so sánh giữa phiên bản thiết kế ban đầu của anh và phiên bản đã bị sửa đổi. Anh tìm kiếm bất kỳ sự mâu thuẫn, bất kỳ sai sót nào trong quá trình thay đổi đó.
An không hiểu về kết cấu hay những con số phức tạp. Vai trò của cô là đọc. Cô đọc tất cả những email, những biên bản cuộc họp. Cô không tìm kiếm sai sót kỹ thuật. Cô tìm kiếm những mâu thuẫn trong lời nói, những sự thay đổi bất thường trong thái độ, những chi tiết về con người mà một kỹ sư có thể bỏ qua.
Họ làm việc không ngừng nghỉ, chỉ dừng lại để ăn những bữa ăn vội vàng. Long cũng bay ra Phú Quốc để hỗ trợ. Anh ta, với khả năng giao tiếp của mình, trở thành người kết nối Hoàng với thế giới bên ngoài, cập nhật thông tin từ các cuộc điều tra và đối phó với giới truyền thông.
"Tình hình không khả quan lắm," Long thông báo sau một cuộc họp với ban lãnh đạo. "Bên đơn vị thi công đang cố gắng đổ hết mọi tội lỗi cho thiết kế. Họ nói rằng những thay đổi mà chủ đầu tư yêu cầu đã làm cho kết cấu trở nên quá phức tạp và rủi ro, và họ đã cảnh báo về điều đó."
"Vô lý! Tất cả những thay đổi đều đã được hội đồng kỹ thuật thẩm định và thông qua," Hoàng phản bác, tay anh siết chặt lại.
"Anh biết. Em biết. Nhưng dư luận thì không. Họ chỉ cần một người để đổ lỗi, và kiến trúc sư trưởng luôn là mục tiêu dễ dàng nhất."
Giữa lúc tình hình đang vô cùng căng thẳng, một tia sáng le lói đã xuất hiện từ một nơi không ai ngờ tới.
"Hoàng, anh xem cái này đi," An gọi, tay cô chỉ vào một email cũ từ gần một năm trước. "Đây là email của một kỹ sư trẻ tên là Minh gửi cho quản lý dự án."
Hoàng đọc email. Trong đó, kỹ sư Minh bày tỏ sự lo ngại về việc thay đổi vật liệu của một dầm chính theo yêu cầu của chủ đầu tư để giảm chi phí. Anh ta cho rằng loại vật liệu thay thế, dù vẫn đạt chuẩn tối thiểu, nhưng sẽ không có đủ hệ số an toàn trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt ở một vùng biển như Phú Quốc.
"Anh có nhớ người này không?" An hỏi.
Hoàng cố gắng lục lại trí nhớ. "Minh... Hình như anh có nhớ. Một cậu kỹ sư trẻ, rất thông minh và nhiệt huyết. Nhưng sau đó thì sao? Quản lý dự án đã trả lời thế nào?"
Họ tìm kiếm email trả lời. Trong đó, người quản lý dự án đã bác bỏ lo ngại của Minh, cho rằng mọi thứ đã được tính toán và phê duyệt, và yêu cầu cậu ta không được thắc mắc thêm.
"Và sau đó thì sao?" Hoàng hỏi tiếp. "Cậu kỹ sư này đâu rồi?"
Long nhấc điện thoại lên và gọi về phòng nhân sự. Vài phút sau, anh ta quay lại với một vẻ mặt nghiêm trọng. "Minh đã nghỉ việc chỉ hai tuần sau khi gửi email đó."
Một sự im lặng bao trùm cả căn phòng. Cả ba người đều hiểu rằng họ đã tìm thấy một mắt xích quan trọng. Rõ ràng, đã có người nhìn thấy rủi ro từ trước, nhưng đã bị phớt lờ hoặc bịt miệng.
"Chúng ta phải tìm được cậu ấy," Hoàng nói, giọng đầy quyết tâm.
Nhưng việc tìm kiếm Minh không hề dễ dàng. Cậu ta dường như đã biến mất. Số điện thoại cũ không liên lạc được, địa chỉ nhà cũng đã thay đổi. Hoàng và Long huy động mọi mối quan hệ, nhưng vẫn không có kết quả. Dường như có một thế lực nào đó đang cố tình che giấu tung tích của Minh.
Trong lúc Hoàng và Long đang bế tắc, An lại tiếp cận vấn đề theo một cách khác. Cô không tìm kiếm Minh qua những kênh chính thức. Cô vào các trang mạng xã hội, các diễn đàn của giới kỹ sư xây dựng. Cô tìm kiếm với những từ khóa liên quan đến tên, trường đại học, và cả những dự án cũ mà Minh từng tham gia.
Sau hai ngày tìm kiếm không mệt mỏi, cô tìm thấy một tài khoản trên một diễn đàn nhiếp ảnh. Người dùng có tên "Skywalker_M", thường xuyên đăng những bức ảnh về phong cảnh núi rừng Tây Bắc. Dù không để lộ mặt, nhưng qua một bức ảnh chụp phản chiếu trên mặt hồ, An nhận ra lờ mờ bóng dáng của người kỹ sư trẻ mà cô đã thấy trong hồ sơ nhân sự. Và trong một bình luận trả lời một người bạn, người này có nhắc đến việc đang làm việc cho một dự án xây dựng trường học ở một bản nhỏ tại Hà Giang.
"Em nghĩ em tìm thấy anh ấy rồi," An nói, chỉ vào màn hình máy tính.
Hoàng và Long lao tới xem. Dù thông tin còn rất mơ hồ, nhưng đây là manh mối duy nhất mà họ có.
"Hà Giang..." Hoàng lẩm bẩm. "Không thể để cậu ta chạy thoát lần nữa."
Không một chút do dự, Hoàng đặt ngay vé máy bay đi Hà Nội, từ đó sẽ thuê xe lên Hà Giang.
"Em cũng đi," An nói ngay lập tức.
"Không được, An. Lần này nguy hiểm thật đấy. Nếu có người đang cố tình che giấu cậu ta, họ sẽ không từ thủ đoạn nào đâu," Hoàng phản đối.
"Vậy thì anh càng không thể đi một mình," An kiên quyết. "Anh cần em. Em có thể không giúp được về kỹ thuật, nhưng em có thể nhận ra một lời nói dối, em có thể cảm nhận được sự sợ hãi của một con người. Hãy để em đi cùng."
Nhìn vào đôi mắt không một chút sợ hãi của An, Hoàng biết anh không thể lay chuyển được cô. Anh gật đầu. "Được rồi. Chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm tia sáng cuối cùng này."
Long sẽ ở lại Phú Quốc để tiếp tục theo dõi tình hình. Còn Hoàng và An, họ chuẩn bị cho một chuyến đi về phía Bắc, một chuyến đi không chỉ để tìm một nhân chứng, mà còn để tìm lại công lý và danh dự. Họ biết rằng, con đường phía trước đầy rẫy chông gai và nguy hiểm, nhưng khi có nhau, họ có đủ dũng khí để đối mặt với tất cả.