Cuộc chạy trốn trong hoảng loạn cuối cùng cũng tạm dừng khi Páo dẫn họ luồn qua một khe núi hẹp, ẩn sau một thác nước nhỏ. Phía sau thác là một cái hang đá không lớn nhưng đủ khô ráo và kín đáo để che mắt những kẻ truy đuổi. Tiếng nước chảy ào ào bên ngoài vừa là một sự che giấu âm thanh hiệu quả, vừa như một bản nhạc dồn dập cho tâm trạng căng như dây đàn của bốn con người bên trong.
Họ ngồi bệt xuống sàn hang ẩm ướt, thở không ra hơi. Minh là người suy sụp đầu tiên. Anh ta ôm lấy đầu, cơ thể run lên bần bật.
"Thấy chưa? Tôi đã nói rồi mà!" anh ta rên rỉ, giọng đầy tuyệt vọng. "Không thể thoát khỏi bọn họ đâu. Các người đã kéo tôi vào chuyện này, giờ thì tất cả chúng ta đều chết chắc. Lẽ ra tôi nên cầm lấy tiền của họ và đi một nơi thật xa."
Hoàng định lên tiếng phản bác, nhưng An đã ra hiệu cho anh im lặng. Cô từ từ tiến lại gần Minh, ngồi xuống bên cạnh anh. Cô không nói gì về công lý hay danh dự. Cô chỉ nói bằng một giọng rất khẽ, rất thật.
"Em cũng rất sợ, anh Minh ạ."
Câu nói của cô khiến cả Minh và Hoàng ngạc nhiên. Minh ngẩng lên, nhìn cô.
"Em sợ cảm giác chạy trốn này," An nói tiếp, mắt cô nhìn thẳng vào mắt Minh. "Em sợ những gã đàn ông to lớn ngoài kia. Em sợ độ cao của vách đá, sợ bóng tối trong cái hang này. Nhưng anh biết em sợ điều gì nhất không?"
Cô ngừng lại một chút, để lời nói của mình thấm vào không gian. "Em sợ một thế giới mà sự thật bị chôn vùi và người vô tội phải chết oan. Em sợ phải sống trong một thế giới mà con người ta thấy điều sai trái nhưng lại chọn im lặng vì sợ hãi. Nỗi sợ đó còn lớn hơn cả những gã kia."
Cô lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại, dù không có sóng nhưng màn hình vẫn còn lưu lại những bài báo cô đã đọc. Cô mở một bài báo, đưa cho Minh xem. Đó là bài viết về gia đình của một trong những công nhân xây dựng đã thiệt mạng trong vụ sập. Bài báo có hình ảnh người vợ trẻ đang ôm hai đứa con thơ, gương mặt thất thần bên linh cữu của chồng.
"Người đàn ông này tên Hùng," An nói, giọng cô nghẹn lại. "Anh ấy đi làm xa nhà chỉ để mong cho hai đứa con mình có một tương lai tốt hơn. Giờ thì tương lai đó đã sụp đổ cùng với công trình kia. Vợ con anh ấy sẽ sống thế nào? Ai sẽ trả lại công bằng cho họ?"
Cô không lên án Minh. Cô chỉ kể một câu chuyện. Nhưng từng lời của cô như những mũi kim châm vào lương tâm của người kỹ sư trẻ. Minh nhìn chằm chằm vào hình ảnh người vợ và hai đứa trẻ mồ côi. Bàn tay anh siết chặt lại. Nỗi sợ hãi trong mắt anh dần được thay thế bởi một cảm xúc khác: sự xấu hổ và sự phẫn nộ. Anh đã im lặng vì sự an toàn của bản thân và gia đình, nhưng sự im lặng đó lại đang góp phần tạo nên bi kịch cho một gia đình khác.
"Chúng ta làm điều này không phải chỉ vì danh dự của anh Hoàng," An kết luận. "Chúng ta làm điều này vì anh Hùng, vì những người đã không còn cơ hội để lên tiếng. Và chúng ta làm điều này cho chính chúng ta, để sau này có thể sống mà không hổ thẹn với lương tâm của mình."
Hoàng nhìn An với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Cô gái bé nhỏ của anh lại có một sức mạnh phi thường. Cô không dùng lý lẽ sắc bén, cô dùng sự đồng cảm, thứ vũ khí mạnh nhất có thể chạm đến trái tim con người.
Páo, người nãy giờ vẫn im lặng quan sát, bỗng lên tiếng. Giọng anh trầm và vang như tiếng của núi rừng. "Trên núi này, con cáo chạy nhanh hơn con nhím. Nhưng khi bị dồn vào đường cùng, con nhím sẽ xù lông lên. Không con cáo nào dám động vào nó nữa." Anh nhìn Minh. "Cậu là nhím hay là cáo?"
Câu hỏi đơn giản nhưng đầy sức nặng đó là đòn quyết định. Minh ngẩng phắt lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng không còn sự sợ hãi. Nó ánh lên một sự quyết tâm sắt đá.
"Được rồi," anh nói, giọng anh run nhưng dứt khoát. "Tôi sẽ nói. Tôi sẽ đưa cho các người tất cả những gì tôi có: những ghi chép, những tính toán, những file ghi âm cuộc nói chuyện mà tôi đã lén ghi lại. Tôi sẽ làm chứng. Tôi sẽ không làm một con cáo chạy trốn nữa."
Không khí trong hang đá như được giải tỏa. Họ đã có được điều quan trọng nhất: sự đồng lòng.
Nhưng vấn đề trước mắt vẫn còn đó. Làm sao để thoát khỏi đây một cách an toàn?
"Bọn chúng vẫn đang canh ở con đường chính," Hoàng phân tích. "Chúng ta không thể quay lại xe được."
"Chúng ta không cần quay lại," Páo nói. "Tôi biết một con đường khác. Một con đường mà chỉ có người bản địa mới đi. Nó là con đường mòn dưới chân núi, xuyên qua mấy cánh rừng, sẽ dẫn chúng ta đến một thị trấn nhỏ ở bên tỉnh Tuyên Quang. Từ đó, các anh chị có thể bắt xe về Hà Nội."
"Nhưng bọn chúng sẽ không bỏ cuộc," Minh lo lắng. "Chúng sẽ tìm ra."
"Tôi sẽ có cách," Páo nói, ánh mắt anh lóe lên vẻ tinh ranh. "Tôi sẽ nhờ người anh em ở bản dưới tạo ra một chút 'ồn ào' ở phía bên kia quả đèo, giả như có người nhìn thấy chúng ta ở đó. Bọn chúng sẽ bị đánh lạc hướng. Trong lúc đó, chúng ta sẽ đi theo đường này."
Kế hoạch đã được vạch ra. Đầy rủi ro, nhưng đó là cơ hội duy nhất.
Páo dặn họ nghỉ ngơi lấy sức. Anh ta chia cho mọi người chút lương khô và nước uống còn lại. Hoàng ngồi xuống bên cạnh An, kéo cô vào lòng.
"Em làm anh ngạc nhiên, hết lần này đến lần khác," anh thì thầm. "Em là người mạnh mẽ nhất mà anh từng biết."
An tựa đầu vào vai anh. "Em không mạnh mẽ. Em chỉ không muốn thấy người em yêu phải chiến đấu một mình."
Họ ngồi tựa vào nhau, tìm thấy sự bình yên giữa cơn bão. Ngoài kia, tiếng thác nước vẫn chảy, che giấu sự hiện diện của họ. Đêm dần buông trên cao nguyên đá. Đêm nay sẽ là đêm dài nhất, nhưng họ biết, sau đêm tối sẽ là bình minh. Bình minh của sự thật.
Khi những tia sáng đầu tiên của ngày mới le lói qua cửa hang, Páo đánh thức mọi người. "Đã đến lúc. Người của tôi đã báo tin, bọn chúng đang di chuyển về hướng khác."
Cả bốn người nhìn nhau, một sự tin tưởng và quyết tâm hiện rõ trong mắt mỗi người. Họ không còn là bốn cá nhân riêng lẻ. Họ là một đội. Họ cùng nhau bước ra khỏi hang đá, bắt đầu hành trình trên con đường mòn dưới chân núi, một con đường gian khó nhưng dẫn về phía ánh sáng.