...Cô "vô tình" trượt chân, va vào bàn bi-a làm những viên bi lăn tung tóe xuống sàn.
"Ôi, em xin lỗi! Em xin lỗi!" cô kêu lên, giọng đầy vẻ hối lỗi và luống cuống.
Vụ việc ngay lập tức gây ra một sự hỗn loạn nhỏ. Nhóm thanh niên đang chơi bi-a ồ lên, vừa bực mình vừa buồn cười. Những người khác trong quán ăn cũng tò mò ngoái lại nhìn. Và quan trọng nhất, gã đàn ông to lớn kia cũng quay người lại, ánh mắt khó chịu nhìn về phía An và mớ lộn xộn cô vừa gây ra.
Đó chính là khoảnh khắc mà Hoàng và Minh chờ đợi.
"Đi!" Hoàng ra hiệu.
Cả hai người bình tĩnh đứng dậy, trả tiền phở rồi ung dung bước thẳng ra cửa. Họ không đi nhanh, không chạy, chỉ bước đi như những hành khách bình thường khác, lưng hướng thẳng về phía gã côn đồ đang bị phân tâm. Tim họ đập như trống trận, nhưng vẻ mặt vẫn phải cố giữ cho thật tự nhiên.
An tiếp tục "diễn". Cô rối rít xin lỗi nhóm thanh niên, cúi xuống nhặt giúp họ vài viên bi. "Thật ngại quá, tại sàn trơn quá ạ. Hay là... hay là nước này em mời mọi người nhé?"
Sự vụng về và chân thành của cô khiến nhóm thanh niên không thể tức giận được. Họ xua tay cười: "Thôi không sao đâu chị ơi, có gì đâu."
Trong lúc đó, Hoàng và Minh đã an toàn lên được xe. Họ chọn hàng ghế cuối cùng, ngồi thụp xuống để tránh bị nhìn thấy qua cửa sổ.
An, sau khi chắc chắn rằng hai người đã an toàn, cũng nhanh chóng trả tiền chai nước rồi bước nhanh ra xe. Cô lên xe ngay khi người phụ xe đang giục giã những hành khách cuối cùng. Cánh cửa xe đóng lại. Chiếc xe từ từ lăn bánh, rời khỏi trạm nghỉ. An đi thẳng xuống cuối xe, ngồi phịch xuống bên cạnh Hoàng. Cô thở hổn hển, tay chân vẫn còn run, nhưng trong mắt cô ánh lên một niềm tự hào.
Hoàng ôm chầm lấy cô. "Em... em quá tuyệt vời," anh chỉ có thể nói được như vậy. Anh nhìn cô, không chỉ với tình yêu, mà còn với sự ngưỡng mộ và kinh ngạc. Cô gái bán hoa mỏng manh của anh lại có một sự dũng cảm và trí thông minh mà không ai ngờ tới.
Minh ngồi bên cạnh, nhìn An với ánh mắt hoàn toàn khác. Anh ta nhận ra, người con gái này không chỉ có lòng trắc ẩn. Cô còn có sự can đảm của một chiến binh.
Phần còn lại của chuyến đi đến Hà Nội diễn ra trong sự im lặng nhưng đầy cảnh giác. Họ không dám dừng lại ở bất kỳ trạm nghỉ nào nữa. Sự ẩn mình giữa lòng một thành phố lớn mang lại cho họ cảm giác an toàn đầu tiên sau nhiều ngày căng thẳng.
Nhưng Hoàng biết, khách sạn không còn là một lựa chọn an toàn. Anh làm một việc mà trước đây anh sẽ không bao giờ nghĩ tới: anh gọi cho mẹ mình và kể tóm tắt lại toàn bộ sự việc, kể cả cuộc truy đuổi ở Hà Giang.
Bà Lan, ở đầu dây bên kia, im lặng lắng nghe. Bà không hoảng loạn, không trách móc. Giọng bà vang lên, đanh thép và quyết đoán, giọng của một nhà ngoại giao kỳ cựu đối mặt với khủng hoảng.
"Nghe mẹ nói đây, Hoàng. Tuyệt đối không được đến khách sạn hay bất kỳ nơi nào đứng tên con. Gửi cho mẹ định vị hiện tại. Mẹ sẽ cho người đến đón. Mọi chuyện còn lại, để mẹ lo."
Chưa đầy một giờ sau, một chiếc xe không biển số đã đến đón họ. Người tài xế không nói một lời, chỉ đưa họ đến một khu căn hộ cao cấp ở quận Tây Hồ. Đó là một căn hộ penthouse áp mái, không thua kém gì căn hộ của Hoàng ở Sài Gòn.
"Đây là nhà của một người bạn rất thân của mẹ," người tài xế nói khi trao chìa khóa cho Hoàng. "Ông ấy đang công tác ở nước ngoài. Nơi này tuyệt đối an toàn. Mọi người cứ nghỉ ngơi. Luật sư và đội an ninh sẽ đến gặp các vị vào sáng mai."
Khi cánh cửa căn hộ đóng lại, cả ba người mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Họ đã an toàn, ít nhất là trong lúc này. Cuộc trốn chạy về thể xác đã kết thúc.
Hoàng bước ra ban công, nhìn xuống Hồ Tây lộng gió. Anh cảm thấy một sự biết ơn vô hạn đối với mẹ mình. Bà không chỉ chấp nhận An, bà còn đang dùng tất cả sức lực và các mối quan hệ của mình để bảo vệ họ.
An bước tới, đứng bên cạnh anh, tựa đầu vào vai anh. Họ đã cùng nhau trải qua một hành trình không thể nào quên, một hành trình tôi luyện tình yêu và sự tin tưởng của họ.
Minh cũng bước ra, tay vẫn còn cầm chặt chiếc USB chứa đựng bằng chứng. Anh nhìn Hoàng, ánh mắt đầy kiên định. "Tôi đã sẵn sàng."
Hoàng gật đầu. Anh rút điện thoại ra, gọi cho Long ở Phú Quốc để cập nhật tình hình. Sau đó, anh bấm một số máy khác, số của vị luật sư giỏi nhất mà anh biết.
Đầu dây bên kia nhấc máy.
Hoàng nhìn về phía chân trời Hà Nội, giọng anh bình tĩnh và lạnh như thép.
"Luật sư Hưng, là tôi, Hoàng đây. Chúng tôi đã có đủ bằng chứng và nhân chứng. Đã đến lúc phản công."
Trận chiến trên cao nguyên đá đã kết thúc. Một trận chiến mới, trên mặt trận pháp lý, sắp sửa bắt đầu.