Sáng hôm sau, căn hộ penthouse áp mái ở Tây Hồ biến thành một phòng tác chiến thực sự. Không khí trang trọng, nhưng không lạnh lẽo. Nó được sưởi ấm bởi một quyết tâm chung.
Luật sư Hưng, người mà Hoàng đã gọi điện, đến cùng với một đội ngũ hai người. Ông Hưng là một cái tên lừng lẫy trong giới luật sư doanh nghiệp, nổi tiếng với cái đầu lạnh, tư duy sắc bén và khả năng lật ngược những vụ kiện tưởng chừng vô vọng. Đối diện với ông là Hoàng, An, Minh và Long, người vừa đáp chuyến bay sớm nhất từ Phú Quốc ra Hà Nội.
Bà Lan cũng có mặt. Bà không ngồi vào vị trí trung tâm, nhưng sự hiện diện của bà mang lại một trọng lượng đặc biệt cho căn phòng. Bà ở đây không với tư cách mẹ của Hoàng, mà là một cố vấn chiến lược với kinh nghiệm đối phó với những cuộc khủng hoảng chính trị.
"Trước hết," luật sư Hưng bắt đầu sau khi đã nghe tóm tắt toàn bộ sự việc, "chúng ta phải xác định rõ, đây không phải là một vụ kiện đơn thuần. Đây là một cuộc chiến. Đối thủ của chúng ta, Tập đoàn Xây dựng Thịnh Phát, có tiềm lực tài chính khổng lồ và các mối quan hệ chằng chịt. Họ sẽ không chỉ đối đầu với chúng ta tại tòa, họ sẽ tấn công trên mọi mặt trận: truyền thông, chính trị và cả những thủ đoạn phi pháp, như chúng ta đã thấy."
Ông nhìn Minh, người vẫn còn hơi rụt rè. "Anh Minh, sự an toàn của anh và gia đình là ưu tiên số một. Ngay từ bây giờ, đội an ninh của tôi sẽ túc trực 24/24. Mọi thông tin về anh sẽ được bảo mật tuyệt đối."
Sự chuyên nghiệp và quả quyết của luật sư Hưng khiến Minh cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Anh ta lấy chiếc USB ra, kết nối vào máy tính.
"Đây là tất cả bằng chứng tôi có," Minh bắt đầu trình bày, giọng anh đã tự tin hơn. Anh mở các file ghi âm, các email, các bảng tính chi tiết cho thấy sự khác biệt giữa vật liệu được phê duyệt và vật liệu được sử dụng thực tế. Anh giải thích rõ ràng cơ chế ăn bớt tinh vi, cách mà ông Quyết, tổng giám đốc Thịnh Phát, đã trực tiếp chỉ đạo và đe dọa anh.
Luật sư Hưng và đội ngũ của ông chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại đặt ra những câu hỏi sắc sảo. "Những bằng chứng này rất mạnh," ông Hưng kết luận. "Nhưng họ sẽ cố gắng tấn công vào uy tín của nhân chứng, nói rằng anh vì thù oán cá nhân sau khi nghỉ việc nên đã ngụy tạo bằng chứng."
"Đó là lý do chúng ta không thể chỉ dựa vào một mình Minh," Hoàng lên tiếng. Anh trải những bản vẽ của mình ra bàn. "Đây là thiết kế ban đầu, và đây là thiết kế đã bị sửa đổi. Sự thay đổi này, kết hợp với vật liệu kém chất lượng, đã tạo ra một hiệu ứng cộng hưởng, dẫn đến thảm họa. Tôi, với tư cách kiến trúc sư trưởng, sẽ chứng minh điều đó."
An, nãy giờ vẫn im lặng quan sát, bỗng nói: "Chúng ta đang tập trung vào kỹ thuật và pháp lý. Nhưng đừng quên sức mạnh của cảm xúc. Vụ sập này đã gây ra cái chết cho nhiều người. Chúng ta phải để cho câu chuyện của họ được lên tiếng. Dư luận sẽ không đứng về phía một tập đoàn vô cảm."
Lời nói của cô khiến mọi người phải suy nghĩ lại. Bà Lan gật đầu tán thành. "An nói đúng. Cuộc chiến này cũng là một cuộc chiến về truyền thông. Chúng ta không thể để họ dẫn dắt câu chuyện."
Bà nhìn cả phòng. "Đề nghị của tôi là: hành động đồng bộ trên hai mặt trận. Pháp lý và truyền thông. Nhưng phải thật bất ngờ và chính xác."
Sau gần ba giờ thảo luận, một kế hoạch chi tiết đã được vạch ra.
Mũi giáp công thứ nhất: Pháp lý. Luật sư Hưng sẽ chuẩn bị hồ sơ để khởi kiện Tập đoàn Thịnh Phát tội vu khống, phỉ báng danh dự của Hoàng, đồng thời đệ đơn tố giác tội phạm lên cơ quan điều tra về những sai phạm trong xây dựng gây hậu quả nghiêm trọng. Toàn bộ bằng chứng của Minh sẽ được niêm phong và gửi đến ban điều tra của chính phủ, một bước đi khiến đối thủ không thể can thiệp để hủy bằng chứng.
Mũi giáp công thứ hai: Truyền thông. Họ sẽ không tổ chức họp báo rầm rộ. Thay vào đó, Long, với các mối quan hệ của mình, sẽ bí mật tuồn một thông tin độc quyền cho một nhà báo điều tra uy tín nhất. Thông tin đó không tiết lộ danh tính của Minh, mà chỉ nói về sự tồn tại của một "người thổi còi" trong nội bộ và bằng chứng về việc "rút ruột công trình". Mục đích là để gieo rắc sự hoài nghi trong dư luận, buộc Thịnh Phát phải lên tiếng thanh minh, và khi họ càng thanh minh, họ sẽ càng để lộ ra sơ hở.
"Hãy để cho kẻ thù tự mắc sai lầm khi chúng cố gắng che đậy," bà Lan nói, nụ cười của một nhà chiến lược xuất hiện trên môi bà.
Kế hoạch được thông qua. Mọi người bắt tay vào hành động ngay lập tức. Căn hộ áp mái trở thành tổng hành dinh, hoạt động hết công suất.
Hai ngày sau, đòn đánh đầu tiên được tung ra.
Một bài báo điều tra với tiêu đề "Vụ sập Paradise Bay: Có hay không một 'người thổi còi' bị bịt miệng?" xuất hiện trên một tờ báo điện tử lớn. Bài báo không đưa ra kết luận, chỉ đặt ra những câu hỏi sắc bén về chất lượng vật liệu và sự khác biệt đáng ngờ giữa thiết kế và thi công, đồng thời trích dẫn một nguồn tin giấu tên cho biết có bằng chứng về sự gian lận từ nội bộ.
Bài báo ngay lập tức gây ra một cơn địa chấn. Dư luận, vốn đang hoang mang, bắt đầu chuyển hướng nghi ngờ từ Hoàng sang đơn vị thi công. Các diễn đàn mạng xã hội bùng nổ. Hashtag #SựThậtParadiseBay leo lên top thịnh hành.
Trong văn phòng sang trọng của mình ở Sài Gòn, ông Quyết, tổng giám đốc Thịnh Phát, ném mạnh chiếc điện thoại xuống bàn. Mặt ông ta đỏ gay vì giận dữ.
"Thằng khốn!" ông ta nghiến răng. "Nó đã tìm được thằng Minh rồi."
Kế hoạch của ông ta là dồn hết mọi tội lỗi cho Hoàng, biến anh thành vật tế thần hoàn hảo. Nhưng giờ đây, con mồi đã không chỉ thoát bẫy mà còn đang quay lại cắn. Áp lực từ dư luận và các cổ đông đang đè nặng lên vai ông ta.
Ông ta bấm một số điện thoại được lưu dưới một cái tên vô thưởng vô phạt.
"A lô," giọng ông ta trở nên khúm núm, khác hẳn với vẻ hống hách thường ngày. "Thưa ngài... có một chút vấn đề ạ. Thằng kỹ sư đó... nó đã đến tay Hoàng rồi. Bọn chúng đang bắt đầu phản công trên truyền thông."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi một giọng đàn ông trầm, lạnh lẽo vang lên, một giọng nói toát ra quyền lực tuyệt đối.
"Tôi đã nói là phải giải quyết cho gọn gàng. Một con chuột nhắt mà các anh cũng không xử lý được. Để nó yên. Tôi sẽ có cách của tôi."
Cuộc gọi kết thúc. Ông Quyết lau mồ hôi trên trán. Dù đã trút được gánh nặng cho "ngài ấy", nhưng ông ta vẫn cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ. Ông ta biết, khi "ngài ấy" đã ra tay, mọi chuyện sẽ không còn đơn giản nữa.
Tại căn hộ ở Hà Nội, Hoàng, An và cả đội đang cùng nhau xem bản tin thời sự buổi tối. Gương mặt của người phát ngôn Tập đoàn Thịnh Phát hiện lên, đang cố gắng phủ nhận những cáo buộc trong bài báo một cách lúng túng.
Họ đã thắng hiệp đầu tiên.
An siết nhẹ tay Hoàng. Cô có thể thấy sự căng thẳng trên gương mặt anh đã giãn ra phần nào, thay vào đó là một vẻ quyết đoán lạnh lùng.
"Trận chiến thực sự bắt đầu rồi," cô nói khẽ.
Hoàng quay sang nhìn cô, trong mắt anh không còn sự hoảng loạn của những ngày ở Phú Quốc. "Ừ," anh đáp. "Và lần này, chúng ta sẽ không thua."
Anh biết rằng, kẻ thù sẽ không ngồi yên. Những đòn trả đũa sẽ sớm được tung ra. Và có lẽ, đối thủ thật sự của anh không chỉ là ông Quyết hay Tập đoàn Thịnh Phát. Có một bóng ma lớn hơn đang ẩn mình trong bóng tối. Nhưng giờ đây, anh không còn sợ hãi. Anh đã có đồng đội, có bằng chứng, và quan trọng nhất, có An ở bên.