Chiến thắng của An không chỉ là một chiến thắng về mặt tinh thần. Nó là một cơn địa chấn làm thay đổi hoàn toàn cục diện của bàn cờ.
Trong phòng tác chiến ở căn hộ Tây Hồ, không khí đã khác hẳn. Sự lo âu và phòng ngự đã được thay thế bằng một năng lượng chủ động, hừng hực khí thế. Họ đang xem lại những bài báo, những clip phân tích về video của An. Hàng loạt chuyên gia truyền thông, những người có sức ảnh hưởng, và cả những người nổi tiếng đều lên tiếng ủng hộ cô. Họ không chỉ ca ngợi sự tử tế, họ còn đặt ra câu hỏi về đạo đức kinh doanh của Tập đoàn Thịnh Phát và hành vi tấn công một phụ nữ, một doanh nghiệp nhỏ của họ.
"Chúng đã tự trói tay mình," bà Lan nhận định, giọng bà toát lên sự hài lòng của một nhà chiến lược. "Giờ đây, bất kỳ hành động nào của Thịnh Phát nhắm vào An hay Hoàng cũng sẽ bị dư luận nhìn nhận là 'kẻ mạnh đang cố bịt miệng kẻ yếu'. Chúng đã đánh mất vũ khí quan trọng nhất: sự tin tưởng của công chúng."
Luật sư Hưng gật đầu, vẻ mặt ông đanh lại. "Đây chính là thời cơ vàng mà chúng ta chờ đợi. Họ đang bối rối, đang phải đối phó với khủng hoảng truyền thông. Hệ thống phòng ngự của họ đang có lỗ hổng. Đã đến lúc chúng ta tung ra đòn tổng lực."
Kế hoạch được vạch ra một cách nhanh chóng. Đã đến lúc để nhân chứng quan trọng nhất xuất hiện.
Họ quyết định tổ chức một cuộc họp báo chính thức. Nhưng địa điểm không phải là một phòng họp sang trọng, mà là ngay tại sảnh của văn phòng luật sư Hưng, một động thái mang tính biểu tượng, khẳng định đây là một cuộc chiến pháp lý đường đường chính chính. Người phát ngôn chính sẽ không phải Hoàng, mà là luật sư Hưng và Minh.
Minh, khi nghe đến kế hoạch này, đã vô cùng lo lắng. Việc xuất hiện trước hàng chục ống kính máy quay, đối mặt với cả thế giới, là một thử thách tâm lý cực lớn.
"Em sợ mình sẽ không làm được," anh nói với An và Hoàng trong một buổi nói chuyện riêng. "Em sợ em sẽ nói lắp, sẽ quên mất những gì cần nói."
An nắm lấy tay anh, bàn tay cô ấm áp và vững chãi. "Anh sẽ không một mình đâu, anh Minh. Bọn em sẽ ở ngay sau cánh gà. Anh không cần phải cố gắng trở thành một người hùng. Anh chỉ cần kể lại câu chuyện của mình, kể lại sự thật mà anh đã thấy. Sự thật tự nó đã có sức mạnh rồi."
Hoàng cũng đặt tay lên vai anh. "Cậu đã đi một chặng đường dài từ Hà Giang đến đây. Cậu đã chạy trốn khỏi những kẻ côn đồ, đã đối mặt với nỗi sợ của chính mình. Việc nói trước ống kính này, so với những gì cậu đã trải qua, chẳng là gì cả. Cậu làm được mà."
Sự động viên của họ đã tiếp thêm cho Minh dũng khí. Anh gật đầu, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm.
Cuộc họp báo được thông báo một cách đột ngột, chỉ trước vài giờ, khiến giới truyền thông không kịp trở tay nhưng lại càng thêm tò mò.
Đúng 10 giờ sáng, luật sư Hưng bước ra trước, theo sau là Minh. Cả hai đều mặc vest đen, vẻ mặt nghiêm túc. Hàng chục máy ảnh chớp lên liên tục. Phía sau cánh gà, Hoàng, An và Long nín thở theo dõi qua màn hình.
Luật sư Hưng, với phong thái đĩnh đạc, tóm tắt lại các cơ sở pháp lý, thông báo về việc đã chính thức đệ đơn kiện Tập đoàn Thịnh Phát và các cá nhân có liên quan. Lời lẽ của ông sắc bén, chặt chẽ, không một chi tiết thừa.
Sau đó, ông nhường lại sân khấu cho Minh. "Và sau đây, nhân chứng của chúng tôi, anh Lê Quang Minh, cựu kỹ sư của dự án Paradise Bay, sẽ chia sẻ câu chuyện của mình."
Mọi ống kính đều đổ dồn về phía Minh. Anh hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào rừng máy quay. Ban đầu, giọng anh có hơi run. Nhưng khi anh bắt đầu kể, kể về những ngày đầu làm việc đầy nhiệt huyết, về việc anh đã phát hiện ra những sai phạm, về việc anh đã cố gắng cảnh báo trong vô vọng, giọng anh trở nên vững vàng hơn. Anh không chỉ nói, anh đang sống lại những cảm xúc đó.
Và rồi, anh tung ra đòn quyết định.
"Và để chứng minh những lời tôi nói là sự thật, tôi xin được công bố một đoạn ghi âm ngắn," anh nói, rồi ra hiệu cho kỹ thuật viên.
Một đoạn âm thanh được phát ra qua hệ thống loa. Dù đã được xử lý lọc tạp âm, nhưng ai cũng có thể nhận ra hai giọng nói. Một là của Minh, đầy lo lắng. Giọng còn lại, hống hách và đầy đe dọa, không ai khác chính là của ông Quyết.
"...Cậu còn trẻ, đừng tự hủy hoại tương lai của mình. Cầm lấy số tiền này, coi như chưa biết gì cả. Gia đình cậu ở quê sẽ được sống yên ổn..."
Đoạn ghi âm tuy ngắn nhưng sức công phá của nó là khủng khiếp. Nó là bằng chứng không thể chối cãi về việc đe dọa, bịt miệng nhân chứng. Cả phòng họp báo như nổ tung. Các nhà báo nhao nhao đặt câu hỏi.
Minh không trả lời. Anh chỉ nhìn thẳng vào ống kính, nói một câu cuối cùng. "Tôi làm điều này vì lương tâm của một người kỹ sư, và vì những người đã chết oan. Tôi xin hết."
Nói rồi, anh và luật sư Hưng quay người bước vào trong, để lại một cơn bão thông tin cho giới truyền thông.
Tin tức về cuộc họp báo lan đi như cháy rừng. Cổ phiếu của Thịnh Phát không chỉ giảm, mà gần như đóng băng trên sàn chứng khoán. Các nhà đầu tư tháo chạy. Cơ quan điều tra, dưới áp lực khổng lồ của dư luận và với những bằng chứng mới được cung cấp, đã chính thức phát lệnh triệu tập ông Quyết để điều tra.
Trong văn phòng của mình, ông Quyết ngồi bất động. Mọi thứ đã sụp đổ. Ông ta biết mình đã trở thành con tốt thí. Bữa tiệc đã tàn, và ông ta là người bị bỏ lại để rửa bát.
Trong cơn hoảng loạn, ông ta điên cuồng gọi vào số điện thoại của "ngài ấy". Nhưng đáp lại chỉ là tiếng tút tút kéo dài. Số máy đã không còn tồn tại. Ông ta đã bị cắt đứt, bị bỏ rơi.
Sự sợ hãi biến thành sự phẫn uất. "Muốn tao chết một mình à? Không dễ vậy đâu!" ông ta lẩm bẩm.
Ông ta bắt đầu hành động một cách điên cuồng. Một mặt, ông ta cho trợ lý hủy vé máy bay, đặt vé tàu hỏa để đánh lạc hướng. Mặt khác, ông ta bắt đầu xé, đốt rất nhiều tài liệu trong văn phòng. Nhưng giữa mớ hỗn độn đó, ông ta cẩn thận lấy ra một cuốn sổ tay bìa da màu đen và vài tập tài liệu khác, nhét chúng vào một chiếc cặp khóa số. Đó là "bảo hiểm sinh mạng" của ông ta, những bằng chứng về các giao dịch, các dòng tiền mờ ám liên quan đến "kẻ đứng sau". Ông ta sẽ không gục ngã một mình.
Cùng lúc đó, tại Hà Nội, Long nhận được một cuộc gọi từ một số máy lạ.
"A lô?"
"Tôi là thư ký của ông Quyết," một giọng phụ nữ thì thầm ở đầu dây bên kia, đầy sợ hãi. "Tôi không thể chịu đựng được nữa. Lương tâm tôi không cho phép. Ông Quyết sắp bỏ trốn. Hắn ta có một cuốn sổ tay màu đen, ghi lại tất cả mọi thứ. Hắn sẽ không ra sân bay. Hãy tìm đến căn biệt thự nghỉ dưỡng của hắn ở Long Hải, Vũng Tàu. Nhanh lên!"
Cuộc gọi đột ngột kết thúc.
Long ngay lập tức báo lại cho Hoàng. Một tia sáng mới, một manh mối trực tiếp dẫn đến kẻ chủ mưu cuối cùng.
Hoàng nhìn An. Cuộc chiến với Thịnh Phát sắp kết thúc, nhưng giờ đây, một cuộc chiến mới, nguy hiểm hơn, vừa chính thức bắt đầu. Họ phải tìm được cuốn sổ đen đó trước khi nó biến mất cùng với ông Quyết.
"Chúng ta đi Vũng Tàu," Hoàng nói, giọng anh không một chút do dự.