Chuyến bay từ Hà Nội về Sài Gòn mang một tâm trạng hoàn toàn khác. Không còn sự hoảng loạn của cuộc chạy trốn, thay vào đó là một sự căng thẳng đầy tính toán. Họ không còn là những con mồi, họ đã trở thành những người thợ săn.
Ngay khi hạ cánh, họ không về nhà. Long, với sự nhanh nhạy của mình, đã sắp xếp sẵn một chiếc xe 7 chỗ không quá nổi bật và một căn hộ dịch vụ kín đáo ở quận 2. Đây sẽ là tổng hành dinh tạm thời của họ.
"Cảnh sát đã phát lệnh truy nã ông Quyết," Long cập nhật khi đang lái xe. "Nhưng hắn ta như bốc hơi khỏi Sài Gòn. Mọi dấu vết ở sân bay hay các bến xe đều không có. Manh mối duy nhất của chúng ta là căn biệt thự ở Long Hải."
"Hắn ta sẽ không ở đó lâu đâu," Hoàng nhận định, mắt nhìn chăm chú vào những tấm bản đồ khu vực Long Hải trên máy tính bảng. "Nơi đó quá dễ bị chú ý. Hắn chỉ đến đó để lấy những thứ cần thiết trước khi thực sự biến mất, có thể là bằng đường biển."
"Vậy thì chúng ta phải hành động thật nhanh," An nói, giọng cô đầy quyết tâm. "Chúng ta có bao nhiêu thời gian?"
"Không ai biết chắc. Có thể là vài giờ, cũng có thể là một ngày. Nhưng chúng ta phải giả định rằng chúng ta không có thời gian," Hoàng đáp.
Kế hoạch được vạch ra ngay trên xe. Họ không thể báo cảnh sát về manh mối này. Nếu cảnh sát ập vào, Quyết có thể sẽ tiêu hủy bằng chứng ngay lập tức, hoặc tệ hơn, "kẻ đứng sau" sẽ có đủ thời gian để can thiệp. Họ phải tự mình hành động, lấy được cuốn sổ trước, sau đó mới giao nộp cho cơ quan điều tra. Đây là một canh bạc cực kỳ mạo hiểm.
Đêm đó, họ đến Long Hải. Thị trấn biển yên tĩnh và vắng lặng, khác hẳn với sự sôi động thường ngày. Căn biệt thự của Quyết nằm ở một vị trí biệt lập trên một ngọn đồi nhỏ, lưng tựa vào núi, mặt hướng ra biển. Nó được bao bọc bởi những bức tường cao và một khu vườn rậm rạp.
Họ đậu xe ở một khoảng cách an toàn, dùng ống nhòm để quan sát. Đúng như dự đoán, căn biệt thự không tối om. Có một ánh đèn le lói phát ra từ cửa sổ một căn phòng trên tầng hai, có lẽ là phòng làm việc. Thỉnh thoảng, một bóng người lại đi đi lại lại một cách bồn chồn. Đó chính là Quyết.
"Làm sao để vào trong?" Long hỏi. "Cổng chính có bảo vệ, tường thì có gắn camera."
Hoàng phóng to hình ảnh căn biệt thự, kiến thức của một kiến trúc sư giúp anh phân tích cấu trúc của nó. "Camera chủ yếu tập trung ở cổng chính và mặt tiền. Phía sau, nơi giáp với sườn đồi, là một điểm mù. Có một bức tường không quá cao ở đó. Anh và em sẽ trèo vào từ hướng đó. An, em ở lại xe cùng Long, làm nhiệm vụ cảnh giới. Nếu thấy có bất kỳ động tĩnh nào, hoặc nếu sau 30 phút bọn anh không ra, hãy lập tức rời đi và gọi cho luật sư Hưng."
"Không," An phản đối ngay. "Em không thể ngồi yên trong xe được. Em sẽ đi cùng hai anh."
"An, nguy hiểm lắm," Hoàng cau mày.
"Ở lại xe một mình mới là nguy hiểm," cô đáp lại, ánh mắt kiên định. "Chúng ta là một đội. Em sẽ không vào trong, nhưng em sẽ ở ngay bên ngoài, ở một vị trí có thể quan sát được cả anh và Long. Em sẽ là tai mắt cho hai người."
Sự quyết đoán của cô khiến Hoàng không thể từ chối. Kế hoạch được điều chỉnh lại. Long sẽ vô hiệu hóa hệ thống camera và báo động trong một khoảng thời gian ngắn. Hoàng và An sẽ cùng nhau tiếp cận từ phía sau.
Nửa giờ sau, mọi thứ đã sẵn sàng. Long, qua chiếc laptop của mình, đã xâm nhập được vào hệ thống an ninh của căn biệt thự. "Anh chỉ có thể cho hệ thống tạm ngưng trong vòng 5 phút. Sau đó nó sẽ tự khởi động lại. Mọi người phải hành động thật nhanh."
"Rõ," Hoàng đáp qua bộ đàm nhỏ.
Anh và An, mặc trang phục tối màu, di chuyển nhẹ nhàng như hai chiếc bóng trong đêm. Họ men theo sườn đồi, đến được bức tường phía sau. Hoàng dùng sức, leo lên trước một cách dễ dàng rồi kéo An lên. Họ đã ở bên trong khu vườn.
Tim An đập mạnh, nhưng cô không hề sợ hãi. Cô nấp vào sau một lùm cây cảnh, vị trí hoàn hảo để vừa quan sát được cánh cửa sau của biệt thự, vừa có thể nhìn ra con đường bên ngoài. Hoàng ra hiệu cho cô rồi một mình tiến về phía căn nhà.
Cánh cửa sau chỉ được khóa sơ sài. Hoàng khẽ lách mình vào trong. Bên trong căn biệt thự tối om và lạnh lẽo, chứa đầy những đồ nội thất đắt tiền nhưng vô hồn. Anh men theo cầu thang, tiến lên tầng hai, hướng về phía căn phòng duy nhất có ánh sáng.
Cánh cửa phòng làm việc khép hờ. Hoàng nghe thấy tiếng động ở bên trong. Tiếng giấy bị xé, tiếng ngăn kéo bị lục lọi. Anh hé cửa, nhìn vào.
Quyết đang ở đó. Trông ông ta như một con thú bị dồn vào chân tường. Tóc tai rối bời, mồ hôi ướt đẫm áo sơ mi. Ông ta đang điên cuồng nhét những cọc tiền, vàng và giấy tờ vào một chiếc cặp da lớn. Trên bàn làm việc, giữa mớ hỗn độn, là một cuốn sổ tay bìa da màu đen.
Hoàng hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào.
"Chào ông Quyết. Có vẻ ông đang chuẩn bị cho một chuyến đi xa."
Quyết giật bắn mình, quay phắt lại. Thấy Hoàng, mắt ông ta trợn lên vì kinh hãi và giận dữ. Ông ta run rẩy rút ra một khẩu súng ngắn từ ngăn kéo, chĩa về phía Hoàng.
"Mày... làm sao mày vào được đây?" ông ta hét lên. "Mày muốn gì? Tiền à? Lấy hết đi! Cứ lấy hết đi rồi để cho tao đi!"
Hoàng giơ hai tay lên, tỏ vẻ đầu hàng, nhưng giọng nói của anh vẫn bình tĩnh một cách đáng sợ. "Tôi không đến đây vì tiền. Ông biết tôi muốn gì mà." Anh hất hàm về phía cuốn sổ đen trên bàn.
"Mày nghĩ mày có được nó thì sẽ thắng à?" Quyết cười một cách điên dại. "Mày không biết mày đang đối đầu với ai đâu, thằng ranh con ạ. Người đứng sau tao có thể nghiền nát mày như một con kiến!"
"Có thật không?" Hoàng hỏi ngược lại, anh từ từ tiến lại gần hơn. "Nếu 'ngài ấy' quyền lực như vậy, tại sao ông lại phải bỏ trốn? Tại sao số điện thoại của ông lại không liên lạc được? Ông không thấy sao, ông Quyết? Ông đã bị bỏ rơi rồi. Ông chỉ là một con tốt thí, và giờ đã đến lúc ông bị dọn khỏi bàn cờ."
Từng lời của Hoàng như những nhát búa đập vào tâm lý đang hoảng loạn của Quyết. Đúng vậy, ông ta đã bị bỏ rơi. Ông ta sắp phải gánh hết mọi tội lỗi.
"Cuốn sổ đó," Hoàng nói tiếp, giọng anh gần như là thì thầm. "Không phải là thứ để hạ gục ông. Nó là thứ duy nhất có thể cứu mạng ông lúc này. Hợp tác với chúng tôi, đưa nó ra ánh sáng, ông sẽ được pháp luật khoan hồng. Còn nếu không, dù ông có trốn ra nước ngoài, ông nghĩ 'ngài ấy' có để cho ông sống yên không?"
Sự im lặng bao trùm. Quyết nhìn khẩu súng trong tay, rồi lại nhìn Hoàng, rồi lại nhìn cuốn sổ đen. Mồ hôi vã ra như tắm. Ông ta đang ở trên bờ vực của sự sụp đổ.
Ngay lúc đó, từ phía xa, tiếng còi hú của xe cảnh sát bắt đầu vang lên, mỗi lúc một gần.
Đó là tín hiệu của Long. Anh ta đã gọi báo cảnh sát về một vụ "xâm nhập gia cư bất hợp pháp". Thời gian đã hết.
Tiếng còi hú là giọt nước cuối cùng. Quyết hoảng loạn tột độ. Ông ta không còn thời gian để suy nghĩ. Trong một khoảnh khắc, ông ta đẩy mạnh chiếc cặp chứa cuốn sổ về phía Hoàng.
"Cầm lấy! Và biến đi cho khuất mắt tao!"
Nói rồi, ông ta quay người, mở một cánh cửa bí mật phía sau kệ sách và biến mất trong bóng tối. Lối đi đó có lẽ dẫn thẳng xuống một bến thuyền nhỏ dưới biển.
Hoàng không đuổi theo. Anh vồ lấy chiếc cặp, lao ra khỏi phòng và chạy xuống tầng dưới. Anh ra khỏi nhà bằng lối cửa sau, gặp An và cùng nhau trèo ra khỏi tường rào. Họ chạy thục mạng về phía chiếc xe nơi Long đang chờ sẵn.
Họ nhảy lên xe và lao đi, ngay khi những chiếc xe cảnh sát đầu tiên rẽ vào con đường dẫn lên biệt thự.
Trong xe, hơi thở của cả ba người vẫn còn dồn dập. Hoàng mở chiếc cặp ra. Bên trong, giữa những cọc tiền đô la, là cuốn sổ tay bìa da màu đen.
Họ đã có được nó.