Những Khoảng Lặng...

Chương 3: Chậu Cây Cho Căn Hộ Áp Mái


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ý nghĩ của An về việc vun trồng một mối quan hệ cứ quanh quẩn trong đầu Hoàng. Nó ám ảnh anh ngay cả khi anh đang xem xét những kết cấu thép phức tạp nhất. Anh bắt đầu nhìn căn hộ áp mái của mình bằng một con mắt khác. Nó rộng lớn, sang trọng, và vô cùng cô độc. Nó là một không gian triển lãm hoàn hảo cho thành công, nhưng lại là một nơi thất bại trong việc nuôi dưỡng sự sống.

Và Hoàng, trong một khoảnh khắc quyết tâm đầy logic của một kiến trúc sư, đã quyết định: Căn hộ này cần một cái cây.

Anh tiếp cận nhiệm vụ này như mọi dự án khác: nghiên cứu và thực thi. Anh dành cả một buổi sáng để tìm kiếm "loại cây nội thất tối ưu cho không gian tối giản", "cây ít cần bảo dưỡng với hiệu suất quang hợp cao nhất". Cuối cùng, anh chọn một cây xương rồng Bát Tiên, vì biểu đồ sinh trưởng của nó có vẻ ổn định và hình dáng của nó, theo một cách nào đó, rất "kiến trúc".

Nhưng thực tế khác xa lý thuyết. Trung tâm cây cảnh ngoại thành là một mê cung hỗn loạn của màu xanh và mùi đất ẩm. Hoàng, người quen với trật tự của những bản vẽ, cảm thấy lạc lõng. Anh đi qua những hàng cây nhiệt đới um tùm, cảm giác như chúng đang cười nhạo bộ vest của anh. Sau một hồi lúng túng, anh tìm thấy khu vực xương rồng. Nhưng khi cố gắng nhấc một chậu Bát Tiên khá lớn ra khỏi kệ, một loạt gai nhọn đã đâm xuyên qua lớp vải áo, găm vào tay anh một cách đau điếng.

Hoàng buông chậu cây ra theo phản xạ. Một tiếng "rầm" vang lên, đất văng tung tóe lên đôi giày da của anh. Vài người xung quanh quay lại nhìn, còn anh chỉ biết đứng đó, một tay rớm máu, mặt mày sa sầm. Kiến trúc sư hàng đầu Sài Gòn, người có thể điều khiển những cần cẩu nặng hàng tấn chỉ bằng vài lệnh trên máy tính, lại bị đánh bại bởi một chậu xương rồng. Thật nực cười.

Ngồi trong xe, với bàn tay được dán tạm vài miếng băng cá nhân, Hoàng thừa nhận sự thất bại. Có những việc không thể giải quyết bằng logic và nghiên cứu. Và chỉ có một người anh có thể nghĩ đến để nhờ giúp đỡ. Anh hít một hơi thật sâu, cảm giác ngượng nghịu xâm chiếm, rồi bấm số gọi cho An.

"Alo?" Giọng An vang lên ở đầu dây bên kia, vẫn trong trẻo và nhẹ nhàng.

"An à... Hoàng đây," anh bắt đầu, giọng hơi thiếu tự nhiên.

"Em biết là anh mà," cô cười khẽ. "Số của anh đã hiện lên. Có chuyện gì không anh?"

"Anh... có một vấn đề về kỹ thuật," Hoàng nói, ngay lập tức hối hận vì đã dùng từ đó. "Nó liên quan đến... thực vật học."

An im lặng một giây, rồi một tiếng cười khúc khích vang lên, một âm thanh trong veo như chuông gió. "Vấn đề kỹ thuật về thực vật học? Nghe nghiêm trọng quá. Anh nói em nghe xem nào."

Và Hoàng, với tất cả sự xấu hổ của mình, đã kể lại câu chuyện đi mua cây đầy bi thảm. Anh không bỏ sót chi tiết nào, kể cả việc bị đám đông nhìn như một kẻ ngốc. Nghe xong, An không cười lớn nữa, nhưng anh có thể cảm nhận được nụ cười của cô qua điện thoại.

"Em hiểu rồi," cô nói, giọng đầy ý trêu chọc. "Đây đúng là một ca khó. Cần phải có chuyên gia tư vấn tại hiện trường. Chiều mai anh có rảnh không? Em sẽ qua xem xét 'công trình' của anh và đưa ra giải pháp."

"Được. Vậy... phiền em quá," Hoàng thở phào nhẹ nhõm.

"Không phiền đâu. Em rất tò mò muốn xem nơi ở của một người đàn ông bị một cây xương rồng đánh bại sẽ như thế nào."

Câu nói đùa của cô khiến Hoàng bật cười, một nụ cười thực sự thoải mái. "Hẹn gặp em ngày mai."


An đến vào một buổi chiều nắng đẹp. Khi Hoàng mở cửa, anh cảm thấy hơi hồi hộp. Đây là lần đầu tiên anh mời một người phụ nữ đến nhà mình không vì lý do công việc hay xã giao. An mặc một chiếc váy hoa nhí màu xanh da trời, mái tóc xõa ngang vai, mang theo một giỏ mây nhỏ trông rất dễ thương. Cô mang theo cả ánh nắng và hơi thở của sự sống vào căn hộ của anh.

"Chào kiến trúc sư," cô nói, nheo mắt nhìn anh một cách tinh nghịch. "Bàn tay bị thương của anh sao rồi?"

"Đã ổn," anh lầm bầm, cố giấu bàn tay bị băng bó sau lưng.

An bước vào, và phản ứng đầu tiên của cô là một tiếng "Ồ" đầy kinh ngạc. Cô đi một vòng quanh phòng khách, ngắm nhìn những bức tường kính cao từ sàn đến trần, bộ sofa da nhập khẩu và bức tranh trừu tượng khổ lớn.

"Nơi này... thật ấn tượng," cô nói, và anh không chắc đó có phải là một lời khen hay không. "Nó giống như một trang bìa tạp chí. Hoàn hảo, sạch sẽ, và... hơi lạnh."

Cô đến bên cửa sổ, nơi có tầm nhìn bao quát cả thành phố. "Nhưng tầm nhìn này thì thật sự vô giá."

Hoàng cảm thấy một sự thôi thúc phải biện minh cho không gian sống của mình, nhưng anh đã kiềm lại. Anh muốn nghe suy nghĩ thật của cô.

"Em nghĩ chúng ta cần một cây gì đó thật lớn, để cân bằng lại sự trống trải này," An nói sau khi đã khảo sát một vòng. "Một cây bàng Singapore hoặc một cây hạnh phúc thì sao? Nó sẽ là điểm nhấn xanh cho cả căn phòng."

"Anh tin vào sự lựa chọn của em," Hoàng đáp.

Thế là họ cùng nhau đến một vườn ươm lớn mà An quen biết. Lần này, với An đi cùng, trải nghiệm của Hoàng hoàn toàn khác. Cô giới thiệu cho anh từng loại cây, nói về đặc tính của chúng như đang kể về những người bạn. Cô dạy anh cách cảm nhận độ ẩm của đất, cách nhìn màu lá để biết cây có khỏe không. Dưới sự hướng dẫn của cô, Hoàng tự tay chọn một cây bàng Singapore cao lớn, tán lá xanh mướt, đầy sức sống.

Khi họ mang được cái cây về đến căn hộ, công việc khó khăn nhất mới bắt đầu: tìm vị trí hoàn hảo cho nó.

"Góc này thì sao?" Hoàng đề nghị, chỉ vào một góc trống gần kệ sách.

An lắc đầu. "Không đủ sáng. Cây sẽ không vui đâu."

Cô kéo chậu cây đến gần cửa sổ hơn. "Chỗ này thì tốt hơn. Nó có thể đón nắng buổi sáng."

Họ cùng nhau xoay trở chậu cây nặng trịch. Chính trong khoảnh khắc đó, không gian giữa họ dường như bị thu hẹp lại. Để có thể di chuyển chậu cây, Hoàng phải đứng ngay sau lưng An, hai tay anh vòng qua người cô để nắm lấy thành chậu. Anh có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ lưng cô, ngửi thấy mùi hương hoa nhài thoang thoảng trên tóc cô. Mùi hương đó quyến rũ hơn bất kỳ loại nước hoa đắt tiền nào anh từng biết.

"Anh... anh đẩy một chút nữa được không?" Giọng An có chút run rẩy. Hơi thở của anh đang phả nhẹ lên vành tai cô.

Hoàng nuốt khan. Anh cố tập trung vào chậu cây, nhưng mọi giác quan của anh đều đang đổ dồn vào người con gái trước mặt. Bàn tay anh, khi điều chỉnh lại vị trí, đã vô tình chạm vào eo cô. Một cái chạm nhẹ như điện giật, khiến cả hai cùng khựng lại.

Khoảng lặng lại xuất hiện. Nhưng lần này, nó không yên bình. Nó đặc quánh lại bởi sự ngượng ngùng, bởi ham muốn và sự tò mò.

An từ từ quay đầu lại, đôi mắt cô ngước lên nhìn anh. Gò má cô ửng hồng. "Hoàng..." cô khẽ gọi tên anh.

Đó là giọt nước làm tràn ly. Hoàng không thể kiềm chế được nữa. Anh buông chậu cây ra, một tay giữ lấy eo cô, tay kia nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, đôi mắt trong veo giờ đây đã nhuốm một màu sương mờ ảo của dục vọng.

"An," anh thì thầm, giọng khàn đặc. "Em đang làm gì với tôi vậy?"

Anh không chờ câu trả lời. Anh cúi xuống và hôn cô.

Nụ hôn đó không giống như những gì anh đã tưởng tượng. Nó không nhẹ nhàng, không từ tốn. Nó mãnh liệt, sâu sắc và có chút chiếm hữu. Nó là sự giải tỏa cho tất cả những cảm xúc dồn nén của anh suốt những ngày qua. Anh hôn như muốn khám phá, muốn nếm trọn vị ngọt ngào của đôi môi mà anh đã khao khát. Anh cảm nhận được sự ngạc nhiên ban đầu của An, sau đó là sự đáp lại đầy bất ngờ. Cô không hề rụt rè. Vòng tay cô choàng qua cổ anh, những ngón tay cô luồn vào mái tóc anh, kéo anh lại gần hơn. Nụ hôn của họ trở nên nồng cháy, một vũ điệu của hai tâm hồn đã tìm thấy nhau.

Khi họ cuối cùng cũng buông nhau ra, cả hai đều thở dốc. Trán họ tựa vào nhau, mắt nhắm nghiền, cố gắng định thần lại. Chậu cây bàng Singapore đứng lặng lẽ bên cạnh, chứng kiến khoảnh khắc mà thế giới lý trí của Hoàng hoàn toàn sụp đổ và thế giới cảm xúc của An bùng cháy dữ dội.

"Cái cây..." An thì thầm, môi vẫn còn sưng mọng.

"Mặc kệ nó đi," Hoàng đáp, giọng vẫn còn khàn. Anh lại cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng hơn lên môi cô, rồi lên má, lên trán. "Điều duy nhất quan trọng bây giờ... là em."

Anh bế bổng cô lên, mặc cho cô khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc. Anh không đi về phía phòng ngủ, mà là về phía bộ sofa da lạnh lẽo. Tối nay, anh sẽ dùng chính hơi ấm của họ để sưởi ấm cho cả căn hộ này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!