Hoàng tỉnh giấc khi những tia nắng đầu tiên của ngày mới xuyên qua lớp kính khổng lồ, vẽ những vệt sáng dài trên sàn đá cẩm thạch. Anh không tỉnh dậy vì tiếng chuông báo thức. Thứ đánh thức anh là một cảm giác lạ lẫm, một hơi ấm mềm mại đang cuộn tròn bên cạnh.
An vẫn đang ngủ say. Đêm qua, sau những nụ hôn cháy bỏng trên ghế sofa, anh đã bế cô vào phòng ngủ của mình. Giờ đây, cô nằm đó, trên chiếc giường lớn của anh, gương mặt thanh thản và trong sáng như một đứa trẻ. Mái tóc đen dài của cô xõa tung trên gối lụa trắng, vài sợi tóc vương trên gò má ửng hồng. Trong không gian được thiết kế hoàn hảo đến từng milimet của anh, sự hiện diện của cô là một "chi tiết" ngẫu hứng đẹp đẽ nhất.
Anh chống tay, nghiêng người ngắm nhìn cô. Đây là lần đầu tiên, bình minh ở tầng 38 không mang lại cho anh cảm giác về quyền lực hay sự cô độc của kẻ đứng trên đỉnh cao. Nó mang lại cho anh một sự bình yên đến lạ. Anh đưa tay, nhẹ nhàng vén một lọn tóc vương trên mặt cô. Ngón tay anh khẽ lướt trên làn da mịn màng, một cái chạm nhẹ đầy trân trọng. Anh sợ làm cô thức giấc, sợ khoảnh khắc hoàn hảo này sẽ tan biến.
Trong nhiều năm, buổi sáng của Hoàng luôn bắt đầu với một lịch trình không đổi: kiểm tra email công việc, đọc tin tức tài chính, và sau đó là một buổi tập gym cường độ cao. Nhưng sáng nay, mọi thói quen đó dường như trở nên vô nghĩa. Điều duy nhất anh muốn làm là ở lại đây, ngắm nhìn người con gái này, hít thở cùng một nhịp với cô.
Anh nhẹ nhàng rời khỏi giường, cố gắng không gây ra tiếng động. Anh đi vào bếp, một nơi anh hiếm khi sử dụng ngoài việc lấy nước từ chiếc tủ lạnh thông minh. Anh mở tủ lạnh ra. Bên trong chỉ có vài chai nước khoáng, một hộp sữa tươi đã hết hạn và vài quả chanh. Anh bật cười chính mình. Một căn bếp trị giá hàng chục ngàn đô la lại không có nổi một bữa sáng tử tế.
May mắn thay, anh vẫn còn gói cà phê rang xay cao cấp mà một đối tác đã tặng. Anh lóng ngóng với chiếc máy pha cà phê phức tạp, suýt nữa làm đổ hết bột cà phê ra sàn. Sau một hồi vật lộn, cuối cùng anh cũng pha được hai tách cà phê, hương thơm nồng nàn lan tỏa khắp căn hộ.
Khi anh bưng hai tách cà phê vào phòng ngủ, An đã tỉnh giấc. Cô đang ngồi trên giường, kéo tấm chăn lụa lên che trước ngực, đôi mắt to tròn nhìn quanh căn phòng xa lạ với vẻ ngơ ngác đáng yêu. Khi thấy anh, một nét ngượng ngùng thoáng qua trên gương mặt cô, nhưng rồi cô mỉm cười, một nụ cười vẫn còn ngái ngủ.
"Chào buổi sáng," Hoàng nói, giọng anh dịu dàng hơn thường lệ. Anh đưa cho cô một tách cà phê. "Anh xin lỗi, trong nhà chỉ có cà phê thôi."
"Cảm ơn anh," An nhận lấy tách cà phê, hơi ấm của nó lan vào lòng bàn tay. "Buổi sáng ở đây... đẹp thật."
"Nó chưa bao giờ đẹp như vậy cho đến khi có em," Hoàng đáp, ngồi xuống mép giường đối diện cô.
Sự thẳng thắn của anh khiến má cô càng thêm hồng. Họ ngồi im lặng uống cà phê, khoảng lặng lần này không còn sự dò xét hay căng thẳng, nó ấm áp và thân mật. An là người lên tiếng trước.
"Nhà của anh... rất ngăn nắp," cô nhận xét. "Nhưng em không tìm thấy một tấm ảnh nào cả. Không ảnh gia đình, không ảnh bạn bè."
Câu hỏi của cô chạm vào một góc khuất mà Hoàng ít khi để ai thấy. "Ba mẹ anh ở nước ngoài. Còn bạn bè... anh không có nhiều. Công việc chiếm hết thời gian của anh rồi."
"Vậy thì anh hẳn phải cô đơn lắm," An nói, giọng không phải là sự thương hại, mà là sự thấu cảm.
"Anh đã quen rồi," anh đáp. "Cho đến hôm qua." Anh đặt tách cà phê xuống, nắm lấy bàn tay cô. "An này, anh..."
Anh ngập ngừng. Những lời yêu thương ngọt ngào không phải là sở trường của anh. Nhưng khi nhìn vào mắt An, anh biết mình không cần phải nói. Ánh mắt của anh đã nói lên tất cả. Anh cúi xuống, trao cho cô một nụ hôn chào buổi sáng, một nụ hôn dịu dàng, sâu lắng, khác hẳn với sự nồng cháy của đêm qua. Nó là một lời hứa hẹn cho một sự khởi đầu mới.
Sau đó, trong một không khí thoải mái và vui vẻ hơn, An bắt đầu "khám phá" căn hộ của Hoàng. Cô trêu chọc anh về chiếc tủ lạnh trống rỗng, về giá sách chỉ toàn sách về kiến trúc và kinh doanh.
"Một người đàn ông sống bằng cà phê và những bản vẽ," cô cười, lắc đầu. "Từ giờ em sẽ chịu trách nhiệm lấp đầy tủ lạnh cho anh."
"Vậy anh phải trả lương cho em thế nào đây?" Hoàng hỏi, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô.
"Bằng những buổi sáng như thế này," cô thì thầm, ngả đầu vào ngực anh.
Hoàng có một cuộc họp quan trọng vào lúc mười giờ. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy muốn hủy họp. Ý nghĩ phải rời xa An lúc này khiến anh thấy khó chịu.
"Hay là hôm nay em đừng về tiệm nữa?" anh đề nghị. "Ở lại đây với anh."
An quay lại, đặt một ngón tay lên môi anh. "Không được đâu. Mộc đang ở nhà một mình, còn mấy chậu cây mới nhập về đang chờ em chăm sóc. Em có thế giới của em, cũng như anh có thế giới của anh vậy."
Sự độc lập của cô khiến anh vừa có chút hụt hẫng, vừa thêm nể trọng. Anh biết cô nói đúng. Tình yêu của họ sẽ không bền vững nếu một trong hai người đánh mất chính mình.
"Được rồi," anh nói. "Vậy để anh đưa em về."
Con đường từ căn hộ của Hoàng đến tiệm An Nhiên không xa, nhưng chuyến đi sáng nay thật khác biệt. Anh lái xe chậm hơn, một tay vẫn nắm chặt lấy tay cô. Không gian trong xe không còn sự im lặng xa cách, nó tràn ngập những câu chuyện không đầu không cuối và những tiếng cười khúc khích.
Khi họ đến đầu con hẻm, Hoàng vừa cho xe dừng lại thì một chiếc xe thể thao màu đỏ quen thuộc cũng trờ tới. Long bước ra khỏi xe, cặp kính râm sành điệu trên mắt. Anh ta đến tìm Hoàng để cùng đi họp.
"Hoàng! Tao đợi mày nãy giờ..." Giọng Long tắt hẳn khi anh ta thấy An bước ra từ ghế phụ xe của Hoàng.
Long há hốc mồm, đứng hình mất vài giây. Anh ta nhìn An, rồi lại nhìn Hoàng, người đang có một vẻ mặt dịu dàng mà Long chưa bao giờ thấy trong suốt mười năm làm bạn.
"Chào anh," An lễ phép gật đầu với Long rồi quay sang Hoàng. "Em vào tiệm đây. Chiều gặp anh nhé."
Cô kiễng chân, đặt một nụ hôn nhanh lên má anh rồi mới quay người đi vào hẻm, bóng lưng nhỏ nhắn khuất sau những giàn hoa giấy.
Hoàng vẫn còn đứng đó, tay vô thức chạm lên má, mỉm cười một mình. Anh quay lại và bắt gặp ánh mắt không thể tin nổi của Long.
"Mày..." Long lắp bắp. "Cái... cái gì vừa xảy ra vậy? Hoa khôi của trường đại học kiến trúc, người từ chối tất cả những em chân dài vây quanh, lại đang hẹn hò với... cô bé bán hoa?"
Hoàng chỉ nhún vai, nụ cười trên môi càng rộng hơn. "Cô ấy không chỉ bán hoa."
"Thảo nào!" Long kêu lên, như thể vừa khám phá ra một bí mật động trời. "Thảo nào dạo này mày cứ như người trên mây, từ chối đi bar, bỏ bê anh em. Thì ra là bị sắc đẹp làm cho mê muội! Khai thật đi, từ bao giờ?"
"Chuyện dài lắm," Hoàng nói, vỗ vai bạn. "Đi họp thôi, trễ rồi."
Suốt đường đi, Long không ngừng tra hỏi và trêu chọc, nhưng Hoàng chỉ cười. Anh cảm thấy một niềm hạnh phúc giản dị. Lần đầu tiên, cuộc sống của anh có một bí mật ngọt ngào để người khác phải tò mò, ghen tị.
Trong cuộc họp, Hoàng vẫn trình bày một cách xuất sắc như thường lệ, nhưng các đối tác có thể nhận thấy một sự thay đổi. Anh có vẻ thoải mái hơn, cởi mở hơn, và thỉnh thoảng, họ còn thấy anh bất giác mỉm cười khi nhìn vào một khoảng không vô định. Trên góc cuốn sổ tay của anh, thay vì những phác thảo về đường nét và hình khối, lại là hình một bông hoa cúc được vẽ nguệch ngoạc.
Chiều hôm đó, đồng hồ vừa điểm năm giờ, Hoàng đã dọn dẹp bàn làm việc. Long nhìn thấy vậy, lại được dịp châm chọc.
"Tan làm đúng giờ? Có phải mặt trời mọc ở đằng Tây không, kiến trúc sư Hoàng?"
Hoàng không đáp, chỉ khoác áo vest và nói: "Tao về trước đây. Tối nay đừng gọi tao."
Anh không về căn hộ áp mái của mình. Anh lái xe thẳng đến tiệm An Nhiên. Anh đẩy cánh cửa gỗ, nghe tiếng chuông gió quen thuộc. An đang đứng tưới cây, cô ngẩng lên, và khoảnh khắc ánh mắt họ gặp nhau, cả thế giới ồn ào bên ngoài dường như ngừng lại.
Anh không đến để trú mưa, không đến để mua một chậu cây. Anh đến, đơn giản, vì cô ở đó.
Và anh biết, từ nay, đây cũng là một nơi để anh trở về.