những mảnh ghép gia đình

Chương 5: Món quà bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm nay, căn hộ của gia đình Lâm tràn đầy một không khí khác hẳn so với những ngày vừa qua. Sau những xung đột, những bí mật âm thầm và cả những khoảnh khắc bế tắc, dường như một tia sáng mới đã len lỏi vào không gian quen thuộc này.

Sáng sớm, ông Lâm Minh bước vào bếp với một gương mặt rạng rỡ hơn hẳn. Ông không còn vẻ mệt mỏi hay căng thẳng như thường lệ, thay vào đó là nụ cười nhẹ nhàng và đôi mắt ánh lên niềm vui kín đáo. Trên tay ông là một chiếc hộp nhỏ, gói cẩn thận bằng giấy màu xanh dương, trên đó buộc một chiếc nơ đỏ tươi.

“Ba, hôm nay ba cười vui thế?” – Nhi hỏi, ánh mắt trong veo nhìn chiếc hộp trên tay cha.

Ông Minh cúi xuống, giọng ấm áp: “Đây là một món quà nho nhỏ cho cả nhà. Không phải vì dịp gì đặc biệt đâu, chỉ là ba muốn cả nhà có một chút bất ngờ để cùng nhau vui vẻ.”

Quân, vừa ăn sáng xong, nhíu mày tò mò: “Món quà gì vậy ba? Ba mua cho ai?”

“Cho cả nhà,” – ông Minh đáp, giọng trầm ấm. – “Ba nghĩ chúng ta đã trải qua những ngày hơi căng thẳng rồi. Một món quà nhỏ sẽ giúp gia đình vui vẻ hơn một chút.”

Chị Hằng, nhìn chồng với ánh mắt vừa cảm động vừa hơi ngạc nhiên, nhẹ nhàng nói: “Ba vẫn luôn biết cách làm mọi thứ trở nên đặc biệt. Con cảm thấy may mắn khi có ba trong nhà.”

Quân tò mò mở hộp trước sự cổ vũ của Nhi và ánh mắt dõi theo của cha mẹ. Bên trong hộp là một bộ album ảnh gia đình – những bức ảnh từ thời Quân còn bé, những khoảnh khắc giản dị mà đầy ắp tiếng cười: chuyến dã ngoại, những buổi tối cùng nhau nấu ăn, những sinh nhật nhỏ và cả những khoảnh khắc bình yên hiếm hoi.

Quân chạm nhẹ vào từng bức ảnh, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Cậu bỗng nhận ra rằng, dù có những xung đột, những bí mật hay áp lực từ bên ngoài, gia đình vẫn luôn là nơi cậu tìm thấy bình yên.

Nhi reo lên thích thú: “Anh Quân, nhìn này! Hình ngày sinh nhật em kìa! Em nhớ ba mẹ đã tổ chức bất ngờ cho em.”

Hằng cười, đưa tay ôm Nhi: “Đúng vậy, em bé của mẹ vẫn luôn được yêu thương. Còn Quân, nhớ chuyến đi biển năm trước không? Ba mẹ còn bị mưa làm ướt hết đồ nữa cơ mà.”

Quân bật cười, nhíu mày nhưng ánh mắt lại long lanh. Cậu cảm nhận được sự ấm áp mà bấy lâu nay, những mâu thuẫn và bí mật khiến cậu quên mất. Khoảnh khắc này như một làn gió nhẹ, xua tan những căng thẳng còn sót lại từ cuộc cãi vã hôm trước.

Ông Minh ngồi xuống bên cạnh Quân, đặt tay lên vai cậu: “Con trai, ba biết đôi khi ba làm con lo lắng. Ba cũng có lúc làm mẹ buồn. Nhưng ba muốn con hiểu rằng, dù có chuyện gì xảy ra, gia đình luôn là chỗ dựa vững chắc cho con.”

Quân nhìn cha, lặng im một lúc lâu. Cậu nhận ra rằng, đôi khi những bí mật, những giấu giếm hay những xung đột không phải vì không yêu thương nhau, mà chỉ vì cách thể hiện chưa phù hợp. Cậu mỉm cười, cảm giác lòng nhẹ nhõm đến kỳ lạ.

Chị Hằng mở lời, giọng nhẹ nhàng mà trầm ấm: “Con biết không, đôi khi mẹ cũng cảm thấy áp lực. Mẹ muốn giữ mọi chuyện ổn định, nhưng cũng sợ làm tổn thương các con. Món quà này không chỉ là những bức ảnh, mà còn là thông điệp rằng, gia đình luôn yêu thương nhau.”

Nhi, nắm tay Quân, reo lên: “Mình cùng nhau làm album mới nhé! Mình chụp ảnh vui vẻ, dán vào cùng nhau!”

Cả nhà cười vui vẻ, không khí trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Những giây phút tưởng chừng đơn giản nhưng lại mang ý nghĩa sâu sắc – cho Quân nhận ra rằng, bất chấp mọi bí mật, mọi mâu thuẫn, gia đình vẫn là nơi cậu có thể tìm thấy yêu thương và sự bảo vệ.

Buổi chiều, cả nhà quyết định làm một điều bất ngờ cho nhau. Ông Minh rủ cả gia đình cùng nhau chuẩn bị một bữa tối đặc biệt tại nhà, không có áp lực công việc hay thời gian. Họ cùng nhau nấu ăn, bày bàn, và Quân bất ngờ thấy rằng, niềm vui không chỉ đến từ món quà vật chất, mà còn từ những khoảnh khắc chung tay cùng nhau, chia sẻ tiếng cười và câu chuyện đời thường.

Quân cười lớn khi thấy Nhi vụng về làm món salad, trộn lung tung nhưng đầy nhiệt huyết. Chị Hằng vừa cười vừa chỉnh lại cho cô bé, trong khi ông Minh đứng bên bếp, thái rau và nêm gia vị, ánh mắt ánh lên niềm vui giản dị.

“Món ăn ngon quá!” – Quân khen, mắt lấp lánh. – “Mình không biết ba mẹ và Nhi giỏi thế này đâu!”

“Đó là vì cả nhà cùng làm mà, con trai à,” – ông Minh đáp, cười nhẹ. – “Có đôi khi, niềm vui không phải từ thành quả, mà từ quá trình làm cùng nhau.”

Bữa tối hôm đó tràn đầy tiếng cười, câu chuyện từ những kỷ niệm xưa cũ đến những dự định tương lai. Những mâu thuẫn trước đó dường như lùi lại phía sau, nhường chỗ cho sự gần gũi, thấu hiểu và tình cảm chân thành.

Sau bữa tối, Quân và Nhi cùng cha mẹ ngồi quanh chiếc bàn nhỏ trong phòng khách, mở lại album ảnh cũ, kể cho nhau nghe những kỷ niệm đáng nhớ. Mỗi câu chuyện, mỗi bức ảnh đều khiến mọi người cười vui, nhưng đồng thời cũng khơi dậy những ký ức ngọt ngào, nhắc nhở rằng gia đình là nơi lưu giữ những khoảnh khắc vô giá.

Quân nhìn cha mẹ, ánh mắt tràn đầy sự cảm kích: “Con nhận ra, dù có những bí mật hay hiểu lầm, ba mẹ vẫn yêu thương con rất nhiều. Con cũng sẽ cố gắng hiểu ba mẹ hơn.”

Ông Minh mỉm cười, đặt tay lên vai Quân: “Ba biết con sẽ làm được. Cả nhà chúng ta đều đang học cách yêu thương nhau đúng cách, và dần dần, mọi bí mật, mọi hiểu lầm sẽ được giải tỏa.”

Hằng nhẹ nhàng đặt tay lên tay ông Minh, ánh mắt họ chạm nhau, trong khoảnh khắc ấy, mọi căng thẳng, mâu thuẫn dường như tan biến. Cả gia đình cùng nhau cảm nhận giá trị của những điều giản dị: tình yêu, sự quan tâm và niềm vui được chia sẻ.

Đêm đến, căn hộ tràn ngập tiếng cười và ánh đèn vàng dịu. Quân và Nhi lên phòng, nhưng lần này, cậu không còn cảm giác lo lắng hay cô đơn. Cậu nhận ra rằng, đôi khi, một món quà nhỏ – dù chỉ là album ảnh hay một bữa tối cùng nhau – cũng đủ để làm dịu đi những mâu thuẫn và hàn gắn những khoảng cách trong gia đình.

Ông Minh và chị Hằng ngồi lại trên sofa, tay trong tay, nhìn nhau. Họ biết rằng, dù những ngày tới còn nhiều thử thách và bí mật chưa lộ, khoảnh khắc hôm nay sẽ là nền tảng vững chắc, nhắc nhở họ về tình cảm thực sự, về gia đình – nơi không chỉ có trách nhiệm, mà còn tràn đầy yêu thương.

Và trong đêm tĩnh lặng, ánh sáng từ chiếc đèn bàn hắt lên những bức ảnh cũ, như nhắc nhở cả nhà rằng, những kỷ niệm, tình cảm và niềm vui giản dị là thứ không bao giờ mất đi. Món quà bất ngờ hôm nay không chỉ là vật chất, mà còn là nhịp cầu nối, đưa mọi người gần nhau hơn, chuẩn bị cho những thử thách phía trước.

Quân nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, cảm giác bình yên tràn về. Cậu tự nhủ: “Gia đình không hoàn hảo, nhưng luôn là nơi con được yêu thương. Con sẽ giữ gìn và trân trọng những khoảnh khắc như thế này.”

Và thế, trong ánh đèn vàng dịu, cả gia đình Lâm chìm vào giấc ngủ với tâm trạng nhẹ nhõm, trong lòng tràn đầy hy vọng, sẵn sàng đón nhận những thử thách, bí mật và bất ngờ mà cuộc sống hiện đại mang lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×