những mùa cần thơ thương nhớ

Chương 2: PHÒNG TRỌ MỚI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu tiên ở Cần Thơ, nắng len qua khe cửa, chiếu lên tấm rèm hoa cũ kỹ. Đăng Hải mở mắt, nghe tiếng rao “bánh mì nóng giòn đây!” vang vọng trong hẻm 43. Không còn tiếng gà gáy của quê Kiên Giang, không còn mùi khói bếp sớm, thay vào đó là âm thanh rộn ràng của thành phố: xe máy nổ giòn, tiếng người nói cười xen lẫn mùi cà phê rang từ đầu hẻm.

Phòng trọ của Hải nhỏ lắm — chỉ vừa một cái giường, cái bàn gỗ lung lay và chiếc quạt treo tường cũ kêu rè rè. Tường bong sơn, nhưng vẫn có chút ấm cúng nhờ ánh nắng chiếu xiên qua ô cửa sổ. Trên bàn, Hải đặt chiếc máy ảnh cũ của cha, món đồ duy nhất anh mang theo ngoài quần áo và vài quyển sách học. Mỗi lần nhìn nó, Hải lại nhớ cha — người từng bảo rằng “đi đâu cũng được, miễn là con sống thật bằng chính ánh sáng của mình.”

Cậu chủ nhà, anh Tư, ghé qua:

– Mới lên hả em? Học ở Đại học Cần Thơ phải không?

– Dạ, em học bên Khoa Báo chí ạ.

– Ờ, ráng học nghe. Ở đây sinh viên trọ đông, buổi sáng nhớ khóa cửa kỹ, còn nước giếng sau nhà thì cứ dùng thoải mái.

Anh Tư đi rồi, Hải ngồi trước cửa, nhìn ra con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, hai bên là dãy nhà cũ sơn vàng nhạt. Phía xa, cô Năm Hường đang bán cà phê vỉa hè, giọng bà lanh lảnh gọi khách. Một vài đứa trẻ chạy ngang, tay cầm ổ bánh mì, vừa chạy vừa cười. Không khí thân quen đến lạ, như thể con hẻm này đã quen anh từ lâu.

Buổi trưa, Hải dạo quanh hẻm, vừa đi vừa ghi nhớ từng ngóc ngách. Có tiệm tạp hóa tên “Minh Tâm” treo đầy bịch snack, kế bên là tiệm cắt tóc nam, mấy chú sinh viên đang ngồi chờ đến lượt. Ở đầu hẻm là căn nhà màu xanh ngọc, trước sân trồng đầy hoa mười giờ, hoa nở rộ dưới nắng, tươi như màu nụ cười.

Khi ngang qua đó, Hải nghe tiếng nước chảy lách tách và tiếng ai đó khe khẽ hát. Nhưng anh chưa kịp nhìn kỹ thì cánh cổng khép lại, chỉ còn mùi hoa thoảng qua.

Chiều xuống, Hải ra ngồi ở bậc thềm trước phòng, tay cầm máy ảnh ngắm cảnh. Từng ánh đèn hắt lên tường, chiếu sáng con hẻm nhỏ. Tiếng xe đạp leng keng, tiếng người gọi nhau đi học thêm, và hương cơm chiều từ các nhà quanh đây khiến lòng anh thấy bình yên đến lạ.

Anh bấm máy. Tấm ảnh đầu tiên chụp cảnh con hẻm 43 trong buổi hoàng hôn — nơi ánh sáng len qua mái tôn và phản chiếu lên tường cũ, như một bức tranh giản dị của đời sống.

Giữa thành phố xa lạ, Đăng Hải không còn thấy mình lạc lõng nữa. Anh biết, ở nơi này, trong căn phòng nhỏ giữa hẻm 43, một hành trình mới đang bắt đầu — không chỉ là hành trình học tập, mà còn là hành trình để anh tìm lại chính mình.

Cuối ngày, anh pha ly cà phê hòa tan, ngồi dựa tường, mở cuốn sổ tay ghi vài dòng:

“Ngày đầu tiên ở Cần Thơ. Hẻm nhỏ, người thân thiện. Có mùi cà phê và hoa nắng. Không biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng mình thấy… dễ thương quá.”

Hải mỉm cười. Ngoài kia, tiếng ve mùa hạ còn râm ran trên những tán cây bằng lăng trước ngõ.

Và anh không biết rằng, ở đầu hẻm, có một cô gái nhỏ đang khẽ nhìn về phía phòng trọ của anh, nụ cười mơ hồ nở giữa buổi chiều nghiêng nắng — Xuân Phượng, người sẽ khiến con hẻm nhỏ này trở thành kỷ niệm lớn nhất trong đời anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×