những mùa cần thơ thương nhớ

Chương 3: CÔ BÉ ĐẦU HẺM


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng chủ nhật, nắng Cần Thơ vàng như mật. Hẻm 43 bắt đầu nhộn nhịp với tiếng xe đạp, tiếng chổi quét rác và giọng cô Năm Hường gọi “cà phê sữa đá hai ly nghe con!”. Đăng Hải vừa giặt đồ, vừa ngẩng đầu nhìn mấy chậu hoa mười giờ nở rộ ở đầu hẻm — nơi hôm trước anh thoáng thấy bóng dáng ai đó tưới nước.

Hôm nay, cô bé ấy lại xuất hiện. Mái tóc đen buộc gọn sau gáy, áo thun trắng, quần lửng xanh, đôi dép kẹp lạch cạch trên nền xi măng. Cô đang xịt nước lên hàng hoa, ánh nắng phản chiếu trên giọt nước li ti khiến cả khoảng sân sáng lên. Hải đứng yên một lát, chẳng hiểu sao tim lại đập nhanh hơn bình thường.

Anh bước lại gần, giọng lúng túng:

– Dạ… em cho anh hỏi, ở đây có ai tên cô Năm Hường bán cà phê không ạ?

Cô gái ngẩng đầu, ánh mắt trong veo:

– Dạ có, cô Năm ở ngay đầu hẻm kia kìa, chỗ có cây me lớn á.

– À, em là… – Hải định hỏi thêm, nhưng ngập ngừng.

– Em là Xuân Phượng, nhà ở đây nè. Còn anh là sinh viên mới trọ phải không?

Câu hỏi nhẹ tênh, mà khiến Hải cười ngại ngùng.

– Dạ, em mới lên hồi đầu tuần. Anh là Đăng Hải.

Phượng đặt bình tưới xuống, lau tay vào ống quần rồi nói:

– Hồi hôm em thấy anh đi ngang, tưởng người lạ. Mấy đứa nhỏ trong hẻm bảo “có anh sinh viên mới nhìn hiền hiền”, chắc là anh đó hả?

– Chắc vậy rồi, – Hải cười, – nhưng hiền thì chưa chắc đâu nha.

Phượng cũng cười, nụ cười tươi như nắng. Cô lấy trong giỏ ra mấy nhánh hoa mười giờ vừa tỉa:

– Anh thích hoa không? Em cho mấy nhánh nè, đem trồng trước cửa phòng cho vui mắt.

Hải nhận lấy, hơi lúng túng. Lần đầu tiên có người con gái lạ chủ động nói chuyện, lại còn tặng hoa.

– Dạ… cảm ơn em.

– Anh đừng khách sáo, ở đây ai cũng quen nhau hết à. Có gì cần cứ ra quán cô Năm, tụi em giúp liền.

Câu nói nhẹ nhàng mà làm Hải thấy lòng ấm hẳn lên. Trong khung cảnh nhỏ bé ấy, anh cảm nhận được thứ tình cảm bình dị, chân thành – cái cảm giác mà ở thành phố lớn ít khi có được.

Buổi chiều hôm đó, Hải mang mấy nhánh hoa về trồng trong lon sữa bò cũ, đặt trước cửa sổ. Khi anh tưới nước, chợt nhìn thấy Phượng từ đầu hẻm đi học thêm về, áo dài trắng tung bay nhẹ trong gió. Cô mỉm cười, giơ tay chào, còn anh vội cúi đầu, giả vờ bận. Nhưng trong lòng, một cảm xúc lạ đã nhen lên – vừa hồi hộp, vừa vui vui.

Đêm xuống, gió thổi qua khung cửa hẹp, mang theo hương hoa mười giờ. Hải ngồi bên bàn, mở sổ tay viết:

“Cô bé đầu hẻm tên Phượng. Giọng nói dễ thương, cười đẹp. Cho mình mấy nhánh hoa. Không hiểu sao, chỉ vài câu nói mà thấy thân quen đến lạ.”

Anh đặt bút xuống, nhìn ra con hẻm im ắng dưới ánh đèn vàng. Ở đâu đó, tiếng guitar vọng lại từ nhà ai — giai điệu nhẹ nhàng hòa cùng tiếng côn trùng đêm. Hải khẽ mỉm cười. Có lẽ, nơi này thật sự đang trở thành một phần trong cuộc sống mới của anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×